Table of Contents
Tổng hợp bài viết Kể câu chuyện cuộc sống hàng ngày về tình yêu thương đặc biệt. Hướng dẫn viết bài viết Kể câu chuyện cuộc sống hàng ngày về lòng nhân ái tốt nhất.
Bảng mục lục
Dàn ý Kể câu chuyện cuộc sống hàng ngày về lòng nhân ái.
1. Bắt đầu bài:
Trình bày nhân vật có trái tim rộng lượng mà em muốn kể.
Tôi được đọc, được nghe hoặc được chứng kiến câu chuyện về người đó.
2. Nội dung bài viết:
Trình bày sự thay đổi của câu chuyện.
3. Kết luận:
Đưa ra sự kết thúc của câu chuyện và đánh giá của tôi về câu chuyện được trình bày.
Hãy cùng Top tìm hiểu thêm một số bài văn về lòng nhân ái nhé!
Kể câu chuyện về cuộc sống hàng ngày với tình yêu thương – Bài mẫu 1
Ngồi khóc, Lan đỏ mặt rồi. Mấy bạn tụ tập đến trêu đùa. Bạn Lan đến lớp mặc chiếc áo hỏng trong một buổi học.
Ngày sau đó, Lan không tới trường. Toàn bộ đội ngũ giáo viên đến thăm Lan vào buổi chiều. Mẹ Lan đi chợ xa để bán bánh nhưng vẫn chưa trở về. Lan đang ngồi cắt những chiếc lá chuối để tối khi mẹ về có thể gói bánh. Các bạn hiểu tình hình gia đình của Lan và cảm thấy hối hận về sự trêu đùa vô ý vào ngày hôm trước. Một chiếc áo mới đã được tặng cho Lan, cùng với sự mua sắm của cô giáo và cả lớp. Cô giáo đến thăm, ngồi gói bánh và trò chuyện với Lan trước khi giảng bài.
Cùng với các bạn đồng hành đến trường, khi sáng hôm sau, Lan bị xúc động bởi lòng trắc ẩn của cô giáo và sự quan tâm từ các bạn.
Kể câu chuyện cuộc sống hàng ngày về lòng yêu thương – Bài mẫu 2
Đặt ở Việt Nam, Thành phố Hồ Chí Minh là thành phố to lớn và đông dân nhất. Hàng ngày, các tuyến đường luôn đông đúc với người và phương tiện giao thông, tạo thành những dòng sông dồn dập tràn vào biển rộng. Trong giờ cao điểm, giao thông thường xảy ra tắc nghẽn ở nhiều vị trí. Do đó, việc di chuyển trở nên khó khăn, đặc biệt là đối với người đi bộ. Tôi luôn chứng kiến cảnh tắc nghẽn này khi đi học, đặc biệt là ở giao lộ đường Nguyễn Tri Phương và đường 3 tháng 2 thuộc quận 10.
Ở nhà học phải nghỉ chân khớp sai, xe đạp ngã nội cháu đứa thăm đến bà rằng bảo cụ bà đến hè vỉa đến cụ bà đưa đến tĩnh bình em. Nhé như giúp cháu tốt quá thì thế: ”nhé bà, tay cầm bà cầm bà ơi, cháu tay cầm bà cầm lấy tay cháu, lắng lo mặt vẻ, gậy chống tay già cụ bà một có. Bộ đi vội vã bộ đi người cho dành đường phần qua băng vội vã đi người mấy. Lên bật đèn thì đây đến về em, trước tuần sáu thứ trưa”.
Cô bé đi cùng bà một khoảng thời gian rồi chia tay và không quên nhắc bà đi cẩn thận. Vội gì mà vội khiếp thế cơ chứ? Bà sợ qua đường lắm vì một lần đã bị cậu bé chạy xe đạp vượt đèn đỏ đụng phải. Mọi người bây giờ chạy xe cứ nhanh như tên bắn, gây ra bao nhiêu tai nạn. Kinh khủng! Hôm nay may mà bà gặp được cháu! Bà cười tươi và nắm chặt tay em: “Bà cảm ơn em! Em ngoan lắm, biết thương người già yếu! Thôi, em đi nhé!”.
Một việc rất nhỏ nhưng em cũng thấy vui vui, giúp bà cụ qua đường. Đúng như lời ông nội em thường nhắc nhở: ”Yêu người như thể yêu thân, cháu ạ! Đạo lí của dân tộc Việt Nam mình là như thế đấy!”. Em nhìn theo mái tóc bạc và cái dáng còng còng, bước đi chậm chạp, run rẩy của bà cụ mà trong lòng trào lên tình cảm xót thương. Ôi, những người bà, người mẹ đáng kính, suốt đời chỉ biết lo cho con, cho cháu!
Kể câu chuyện về cuộc sống hàng ngày và lòng yêu thương – Bài mẫu 3
Bà em là người có tấm lòng nhân ái nhất trong những người em từng gặp đến nay. Bà có lòng thương người không biên giới.
Khi đến lúc đó, bà thắng xe hết cỡ, vì có một người nằm bất tỉnh giữa đường, không có vật dụng hoặc xe cộ bên cạnh. Đột nhiên, sự việc này xảy ra trên con đường bà đang đưa em đi học về. Con đường này rất vắng vẻ, ít xe và không có nhà dân xung quanh. Dù bà lắc cỡ nào, người đàn ông đó vẫn không tỉnh dậy. Cuối cùng, bà quyết định đưa người đó đến bệnh viện cách đó mười cây số. Nhìn con đường dốc cao và ánh nắng gay gắt, em thấy thương bà không biết làm sao. Càng thương bà hơn vì người đàn ông phía sau rất nặng. Em ngồi phía trước. Khi đến bệnh viện, bà đổ mồ hôi nhừ, bà nói chuyện với bác sĩ trong khi thở hổn hển. Bà đang đưa em đi học về trên một đoạn đường dốc gồ ghề, đầy đất đá.
Người đàn ông đó đã được gia đình người bị tai nạn chăm sóc sau đó. Bà cháu em buồn bã về nhà. Bà nói trên đường về: “Ngày mai, khi con trưởng thành, hãy nhớ lấy hôm nay để yêu thương và giúp đỡ mọi người mà không cần suy tính con nhé! Con giúp đỡ người khác, người khác sẽ giúp con thôi”. Lời bà vang vọng mãi trong tâm trí em. Bà em thực sự có trái tim nhân hậu. Em rất vui mừng và hạnh phúc khi có người bà tuyệt vời như vậy.
Kể câu chuyện cuộc sống hàng ngày về lòng yêu thương – Bài mẫu 4
Đã lấy trộm tài sản và đất trồng hoa, hiện tại, ở vùng Trung đang xảy ra tình trạng lũ lụt khủng khiếp. Dưới đây, tôi muốn chia sẻ một câu chuyện về điều đó với những người dân ở miền Trung. Câu chuyện như sau:
Một buổi tối, khi hai mẹ con đang xem truyền hình thì cái Hoa bất ngờ nói lên:
Mẹ ơi, miền Trung khó khăn thật, mẹ nhỉ!
Ừ, con có hiểu rằng hiện nay, miền Trung đang gánh chịu một tổn thất rất lớn không?
Ồ, mẹ ơi! Ngày mai, mẹ hãy cho con ăn cơm chiên nhé, con không ăn phở nữa đâu. Con sẽ dành tiền giúp đỡ người dân miền Trung thôi! Con hiểu rồi.
Được rồi, con muốn ăn phở thì cứ ăn, còn con muốn ủng hộ bao nhiêu thì mẹ cho.
Tuy nhiên, cái Hoa vẫn cứ không chịu.
Con thích tự mình hỗ trợ chứ không phải mẹ cho tiền như vậy đâu!
Dường như câu nói đó đã khiến mẹ cảm động.
Đột nhiên mẹ ôm chặt lấy cái Hoa, nói:
– Ôi,con gái của mẹ có trái tim nhân hậu quá! Thôi, được rồi, con muốn thế nào thì mẹ sẽ chiều.
Bông hoa tươi cười:.
Con cảm ơn mẹ nhé!
Câu chuyện nhỏ ở trên có làm trái tim bạn,suy nghĩ của bạn ngân rung lên không, dẫu là rất khẽ thôi?
Hãy một lần lắng nghe lại trái tim của chúng ta để chia sẻ thêm một chút nữa, để chúng ta có thể trở nên trong sáng, đẹp đẽ với tuổi thơ, cái tuổi thơ mà mọi người đều xứng đáng có. Khi nhìn thấy cảnh miền Trung phải đối mặt với lũ, chắc chắn mọi người đều cảm thấy đau xót khi xem truyền hình, đọc báo. Nhưng tại sao ở một nơi này, một nơi khác vẫn có những tiền bị lãng phí tiêu xài.
Kể câu chuyện cuộc sống hàng ngày về lòng nhân ái – Bài mẫu 5
Giữa trời lạnh buốt mấy ngày, các ngôi nhà trong khu phố đã đóng cửa kín để tránh gió. Chỉ có ít người đi lại trên đường. Mưa rơi nhỏ nhẹ, gió thổi lạnh, trời dần sáng.
Vào ngày đó, tôi ra máy rửa rau xà lách. Tôi mặc áo ấm và khoác áo mưa. Bà Loan đang nhặt nước ở máy bên kia. Bà chỉ mặc sang trọng. Bà run rẩy vì mưa và gió lạnh tê buốt. Khi bà nhặt nước xong, bà ngã xuống. Bà cố tựa vào tường, mắt nhìn tôi như cầu cứu. Tôi hoảng hốt chạy ra giúp bà đứng dậy. Tôi biết bà bị lạnh cóng khi thấy khuôn mặt tái nhợt của bà. Tôi dắt bà về nhà. Ngôi nhà tình trạng tệ hại, không có nhiều đồ đạc: một cái tủ và một cái giường đơn. Tôi giúp bà lên giường và đi gọi bà nội tôi. Bà tôi rất giỏi về các loại thuốc thông thường. Bà tôi hốt hoảng chạy sang nhà bà Loan khi nghe tôi nói.
Sau một vài phút cân nhắc, chị em nói:
Bà cụ bị cảm. Bây giờ cháu đi nhóm lửa để làm ấm cho cụ đi.
Cụ Loan cho bà em uống một số viên thuốc cảm. Bà em lại về lấy một số vật cần thiết sang xoa bóp cho cụ Loan. Bà đắp chăn cho cụ và chạy về nhà lấy một cái áo len của mình thay vào chỗ áo ướt của cụ Loan.
Người lão ấm dần và bà lão Loan hết sợ hãi. Mười phút sau, bà lão từ từ mở mắt. Ông không thể ngồi dậy được mà chỉ nhìn tôi và bà nội với đôi mắt biết ơn.
Chị em nói:
Buổi chiều, bà sẽ nghỉ ngơi. Bây giờ, bà đi ngủ để cơ thể khỏe mạnh.
Bà em kéo chăn che chắn ngực cho bà cụ và nói với em:
Cháu đi lấy rau từ máy nước về. Đôi khi, cháu và bà sẽ đến kiểm tra tình hình của bà cụ.
Khi nhận được tin tức, cô ấy rất xúc động. Vào buổi chiều, mưa chỉ còn rải rác. Cô Hoa, người con gái của bà cụ, đạp xe đến.
Cô ấy nói với các bà chị em.
Cháu rất biết ơn cô, nếu không có cô và cháu Phương thì cháu không biết mẹ cháu sẽ ở thế nào!
Cô Hoa ở lại để chăm sóc người mẹ.
Em nói nhỏ: .
Bà ơi! Bà hòa thuận với cụ Loan nhỉ?
Bà vuốt mái tóc của em với nụ cười thân thiện.
Yêu người như yêu thân thể mà cháu!
Kể câu chuyện cuộc sống hàng ngày về lòng yêu thương – Bài mẫu 6
Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện cổ tích rất thú vị về một chàng ngốc có tấm lòng nhân hậu. Bà cũng từng kể cho tôi một câu chuyện cổ tích đó. Bà tôi thường nói với tôi rằng: “ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác”. Nếu tôi sống với một trái tim yêu thương và nhân hậu thì sẽ gặp được những điều may mắn, tốt đẹp trong cuộc sống.
Chồng à, em không muốn chồng mãi làm ngốc, em muốn chồng học hỏi và làm việc có ích cho gia đình.
Sau đó, chúng ta nên lo cho tương lai như thế nào? Anh đã trưởng thành rồi, và đã có gia đình, không thể tiếp tục sống vô tư mãi được.
Chàng Ngốc nghe bà xã nói cũng gật gật đồng ý.
Sau đó, người vợ nói tiếp:
Tôi có một ít tiền này để dành cho anh đi kinh doanh. Hay anh nghe lời tôi ra kinh doanh. (Người vợ lấy trong túi ra hơn chục đồng bạc trao cho anh chàng).
Dặn dò kỹ chồng và trao số tiền ấy cho chàng Ngốc, nhưng nàng vẫn không mong nhiều đến việc chàng sẽ mang lời lãi về cho mình. Chỉ mong chàng Ngốc sẽ học được thêm nhiều bài học quý, được thông minh ra chút ít là may lắm rồi.
Cô nhanh chóng ngăn chàng trai lại, anh ta nhìn thấy một nhóm trẻ em đang cố gắng bắt một con rắn nước. Đi qua một con suối nhỏ, chàng trai ngốc nghếch rẽ sang một con đường đi một mình. Bất chấp sự tấp nập của việc mua bán, khi thuyền cập bến chợ, chàng trai không có hứng thú với việc buôn bán đó. Nghe có vẻ như vậy, có những kế hoạch về việc buôn bán xe cộ, bán vải, buôn bán nhà cửa,…. Chàng trai ngốc ngếch nghe mọi người thảo luận về việc buôn bán trên đường đi buôn.
– Này, xin các bạn đừng giết nó, tội nghiệp nó lắm, nó cũng như chúng ta vậy, cần được sống đó.
Bọn trẻ cười tươi, không đồng ý. Chàng Ngốc sau đó nói:.
Xin hãy bán nó lại cho tôi đi, tôi có mười đồng bạc đây.
Sau đó, chàng từ từ lấy tiền ra đưa cho đám trẻ đổi rắn, chàng đưa nó ra sông lớn.
Khi quay lại tàu, mọi người đều nhìn Ngốc với vẻ mặt coi thường và chế nhạo.
Haha, thật là Khờ quá, đi kinh doanh mà không có gì, thật là đáng thương cho vợ anh ta.
Tất cả mọi người nghe câu chuyện về việc mình cứu con rắn, ngốc kể lại, cả thuyền nghe xong bật cười chán chường. Họ vừa buồn cười vừa đau lòng cho sự ngốc nghếch của anh chàng.
Về nhà, đang trong giấc ngủ thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Đây là một món quà ta trao cho ngươi, anh Khờ. Từ nay, người sẽ không còn ngốc như trước nữa. Người sẽ được ta bạn cho sự thông minh và trí tuệ hơn người. Cảm ơn nhà ngươi đã giúp ta thoát nạn, anh Khờ. Này, ta là Long Vương.
Khi tỉnh dậy, chàng thấy bên mình có một gói quà thật, hai vợ chồng mở ra thì thấy một túi đầy những viên vàng sáng chói. Đầy đủ và phong cảnh trở nên cuộc sống vợ chồng họ. Tuy giàu có và thông minh, chàng vẫn không quên sống nhân từ với những loài vật xung quanh, sống nhân từ với mọi người. Luôn giúp đỡ những người nghèo khó trong làng cả hai vợ chồng.
Hãy truyền tải lòng nhân ái của mình cho nhau, dù chỉ là những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Các bạn hiểu rằng, lòng nhân ái luôn mang lại niềm vui cho mọi người giống như tình yêu của động vật. Em mong rằng dù chúng ta vẫn là những sinh viên, chưa có thu nhập.
Kể câu chuyện cuộc sống hàng ngày về trái tim yêu thương – Bài mẫu 7
Cuộc sống của mỗi người, lòng lòng nhân ái là rất quý giá. Nó không chỉ giúp ta trở nên giàu có trong tâm hồn và đạo đức mà còn nhận được sự yêu mến, tôn trọng từ người khác. Hôm nay, em sẽ kể lại cho cô và các bạn trong lớp nghe về một câu chuyện về một bác sĩ có lòng nhân ái mà em từng đọc trên báo.
Công việc đang diễn ra ở Bệnh viện Nội Hà, thuộc viện bệnh một tại đang Bác. Hiện tại có nhiều bác sĩ chuyên ngành đa khoa, Nội Hà Y là một trường đại học tốt bác mà nghiệp tốt bác và học ham tinh thần nhờ An Nghệ tỉnh của nghèo quê vùng tại ra sinh Khánh bác. Tuổi 36 đã ấy bác năm, Khánh Quốc Trần sĩ bác vị về chuyện câu là Đó.
Bác sĩ thường xuyên chia sẻ trực tiếp trên mạng xã hội Facebook về các vấn đề và những lời khuyên hữu ích về cột sống cho bệnh nhân, giúp mọi người nâng cao ý thức bảo vệ sức khỏe cá nhân. Bác sĩ luôn mong chờ những tài xế xe ôm, người bán cá hoặc nông dân, nếu có cơ hội có thể lắng nghe được tư vấn để họ hiểu rõ hơn về tình trạng bệnh của mình (nếu có). Hiểu được sức khỏe rất quan trọng với mỗi người.
Hỗ trợ phí phẫu thuật chữa trị cho hơn 10 trường hợp khó khăn, buổi hòa nhạc từ thiện mang tên “Quỹ đầu tư phẫu thuật cho bệnh nhân nghèo” đã gây quỹ được hơn một tỷ đồng. Để ủng hộ và hỗ trợ những người dân nghèo trên quê hương của mình, bác sĩ Khánh đã tổ chức một buổi hòa nhạc từ thiện.
Bác sĩ Khánh còn vận chuyển mọi người quần áo, sách vở để gửi những người nghèo ở Yên Bái, Hà Tĩnh. Nguồn động viên tinh thần và vật chất lớn lao đó là nguồn động viên đẹp mà bác sĩ đã dành cho mọi người. Bác bảo rằng: ”Tôi còn nhiều kế hoạch sắp xếp cho những bệnh nhân của tôi. Đối với tôi, cuộc sống là việc cho đi”. Bằng trái tim nhân hậu của một người lương y, bác sĩ đã dành hết tâm sức và nhiệt huyết của mình cho tất cả mọi người. Ngoài ra, bác sĩ Khánh đã thay đổi cấu trúc câu trong đoạn văn này.