Truyền thuyết hoa Quỳnh và hoa Mẫu Đơn.
Truyền thuyết về hoa Quỳnh và hoa Mẫu Đơn là câu chuyện dân gian Trung Quốc được lồng ghép thành truyền thuyết thú vị, đồng thời suy ngẫm về cách trân trọng hoa của con người.
Truyền thuyết hoa Quỳnh.
Theo truyền thuyết, trong thời nhà Tùy tại Dương Châu (Trung Quốc) có Tùy Dạng Đế (Dương Quảng 605 – 617) là vị vua hôn quân thiếu đạo đức, vui chơi phóng túng, xa hoa, hoang phí, một đêm ông mơ thấy một cây nở hoa tươi đẹp.
Cùng thời điểm đó, tại thành Lạc Dương có một ngôi chùa cổ là Dương Ly, giữa khoảng thời gian ba giờ sáng, bên ngoài cửa chùa đột nhiên xuất hiện ánh sáng sáng chói như lửa cháy, mùi hương thơm lan tỏa đầy bí ẩn, giống như sao trên bầu trời rơi xuống, khiến dân chúng kinh ngạc và xô đến xem đông như kiến cỏ.
Gần giếng nước trong sân chùa mọc lên cây hoa lạ, trên ngọn trổ một đóa hoa ngũ sắc với 18 cánh to ở phía trên, 24 cánh nhỏ ở phía dưới, mùi thơm ngào ngạt bay tỏa khắp nơi, lan xa ngàn dặm. Dân chúng gọi là hoa Quỳnh.
Điềm báo mộng của vua Tùy Dạng Đế được đáp ứng bằng tin đồn đãi, vì vậy vua đã treo lên bảng thông báo: “Ai vẽ được loại hoa Quỳnh và mang đến, sẽ được vua thưởng.” Chưa đầy một tháng sau đó, một họa sĩ đã mang đến cho vua một bức tranh như ý. Nhìn vào đóa hoa trong tranh, nó rất đẹp, tất nhiên hoa thật cũng đẹp như vậy! Nghĩ vậy, vua quyết định đi du lịch Dương Châu để thưởng ngoạn hoa Quỳnh.
Trong chuyến du lịch cần tham quan các điểm văn hóa lịch sử, nên để dễ dàng di chuyển, Vua Tùy Dạng đã ra lệnh mở kênh Vạn Hà từ Trường An đến Dương Châụ. Công lao hàng chục triệu ngày công phải bỏ ra, hàng vạn người phải gắng sức.
Ảnh minh họa.
Kênh rộng hơn chục trượng, sâu đủ để thuyền rồng di chuyển. Cả hai bên bờ kênh đều trồng lệ liễu đều đặn, cách nhau 10 mét một cây (cụm từ “dặm liễu” được lấy từ đó, ví dụ câu thơ nổi tiếng: “Dặm liễu sương sa khách bước dồn” của Bà Huyện Thanh Quan).
Sau khi kênh đào hoàn thành, một buổi lễ khánh thành trọng đại đã được tổ chức. Các thuyền buồm lên đường cùng hàng ngàn cung nữ mặc áo dài sặc sỡ, trang điểm hoa mỹ. Thuyền rồng được buộc bằng những sợi lụa được dùng để kéo đi.
Vua Tùy Dạng Đế ngồi trên mui rồng uống rượu nghe nhạc hát ca vui vẻ ngắm cảnh vùng Nam và các cung nữ xinh đẹp. Vua thấy nữ nào dễ thương thì cho đến bên cạnh ngay lập tức.
Cuộc du lịch của vị vua Tùy Dạng Đế rất xa hoa, tiêu tốn nhiều tiền từ ngân sách triều đình. Điều này đã góp phần đẩy đất nước vào tình trạng nghèo đói, hỗn loạn khắp nơi, dẫn đến sự sụp đổ của triều đình Tùy và việc xây dựng thành công của nhà Đường.
Trong số những người quan quân hộ giá, có cha con là Lý Uyên. Sau hơn 90 ngày, đoàn du hành đã đến đến vùng Dương Châu. Khi thuyền vừa cập bến, con của Lý Uyên đã tên là Lý Thế Dân và anh ta cùng bạn bè lén lút đi xem hoa trong đêm, lo sợ rằng vào sáng hôm sau triều thần và đám đông sẽ đến vườn hoa và trẻ em khó có thể tiếp cận được.
Lý Thế Dân là người có bàn chân mạnh mẽ (sau này trở thành Vua Đường Thái Tông 627 – 649) nên giống hoa nhún lên và xuống 3 lần để chào đón. Cánh hoa cong trắng tinh khôi, nhụy hoa được tô điểm bởi màu vàng, hương hoa thơm ngát. Dưới ánh trăng lung linh, hoa trở nên tuyệt đẹp! Nhưng sau khi xem xong, một cơn mưa to đổ xuống làm rụng hết những bông hoa.
Sáng hôm sau, Tùy Dạng Đế xa giá đến xem hoa, chỉ còn thấy cánh hoa úa rũ, tan tác. Vua tức giận, tiếc công nghìn dặm không được xem hoa, ra lệnh nhổ bỏ, vứt đi! Từ đó hoa Quỳnh chỉ nở về đêm cho những ai có lòng lân ái: ”Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên”.
Sau chuyến du ngoạn, nhiều vụ bạo loạn xảy ra khắp mọi nơi. Tùy Dạng Đế bị ám sát bởi cận thần dẫn đến mất ngôi của nhà Tùy, Lý Thế Dân nổi lên thành lập nhà Đường.
Truyền thuyết hoa Mẫu Đơn.
Đến thời Đường Cao Tông, hâm mộ Võ Hậu, khi vua qua đời còn nhỏ, Võ Hậu lợi dụng quyền nhiếp chánh để hại công thần, tự xưng là vua, đổi tên nhà Đường thành nhà Đại Châu, tự gọi mình là Võ Tắc Thiên hoàng đế. Một ngày, Võ Tắc Thiên đi dạo trong vườn thượng uyển, nhìn thấy cỏ cây khô héo và đào liễu uỷ mị, liền ra lệnh bằng bài thơ khắc ngay trước cửa vườn:.
Lai triều du thượng uyển.
Hỏa tốc báo xuân trị.
Bách hoa liên dạ phát.
Mạc đãi hiểu phong xuy.
Dịch:.
Bãi triều du thượng uyển.
Gấp gấp báo xuân hay.
Hoa nở hết đêm nay.
Đừng chờ ngọn gió sớm.
Linh ảnh thay đổi! Trăm hoa tuân phục, chỉ trong một đêm bùng nở khắp vườn, hương thơm lan tỏa khắp mọi nơi! Buổi sáng hôm sau, Võ Tắc Thiên đi dạo trong vườn nhìn thấy hàng ngàn hoa đua nhau nở rộ, tự mãn cho rằng quyền lực của mình cao cả.
Ảnh minh họa.
Tự nhiên, bà nhìn đóa Mẫu Đơn không tuân thượng mệnh, thân cây cứng cỏi, không có hoa lá. Tức giận vì loài hoa không vâng lệnh, Võ Tắc Thiên ra mệnh đày Mẫu Đơn xuống tận Giang Nam. Vì vậy, vùng Giang Bắc thiếu vắng loài hoa giả vương, biểu tượng cho vẻ đẹp của phụ nữ tuyệt đẹp.
Người thời nay viết bài Phú Ngọc Lâu Xuân Tứ nhằm thể hiện và khen ngợi vẻ đẹp, sự tươi sáng của hoa Mẫu Đơn, thà chịu khó sống trong cuộc sống tự do và tự do, không làm người quyền lực ở thủ đô, không bị giam giữ trong vườn hoa của kẻ ác, mang lại vẻ đẹp và hương thơm cho mọi người để tham gia vào cuộc sống cao quý.
Đó là câu chuyện về hoa Quỳnh và hoa Mẫu Đơn đã được thế hệ sau đan thành một câu chuyện hấp dẫn qua thuyết Đường của Trung Quốc, tượng trưng cho sự suy ngẫm về Hoa và Người – Ai là người xứng đáng được tưởng thưởng hoa và hoa phải như thế nào để con người được thưởng thức.
Sự tích hoa Violet.
Ở một tỉnh miền nam Pháp, có những cánh đồng xanh rờn như những dải lụa màu xanh sâu thẳm, lấp lánh dưới ánh nắng, những con suối trong veo, cùng những tảng hoa tươi tắn và đầy màu sắc của sự thịnh vượng, những đàn bò thảnh thơi gặm cỏ, mỗi đàn gia súc xô đẩy lẫn nhau, có một trang trại rộng lớn như vùng đất bát ngát của một vị bá tước giàu có và quyền lực.
Ông ta sở hữu tất cả những vật quý giá nhất trên thế giới, dù điều mà ông ta hãnh diện nhất là cậu con trai duy nhất. Anfaret, chủ nhân của cậu, là một chàng trai rất tuyệt vời, đẹp trai, thông minh và quý phái. Chàng trai này có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với tất cả các cô gái trong gia đình quý tộc trong khu vực, chàng là niềm tự hào của dòng họ. Cuộc sống êm đềm trôi qua cho đến khi một ngày xuất hiện một cô gái làm vườn mới, tên là Violeta.
Violeta là một cô gái người nghèo nhất trong vùng. Nàng không có một nhan sắc lộng lẫy nhưng vẻ hiền dịu trong trắng thanh thoát thuần khiết toát ra từ gương mặt dịu dàng như Đức Mẹ của nàng đã khiến cả khu vườn như bừng sáng, khu vườn nhờ có đôi tay nàng càng rực rỡ sắc hoa. Và cũng chính gương mặt như thiên thần ấy đã làm cho trái tim chàng Anfaret rung động và tình yêu đã đến.
Vượt qua khoảng cách giàu nghèo, họ gặp nhau một cách đầy cảm xúc, nhưng vào thời điểm đó sự khác biệt về địa vị xã hội đã tạo ra nhiều đau khổ cho tình yêu của họ, không ai chấp nhận mối quan hệ đó và sau đó tình yêu đó đã được cha mẹ chàng biết đến, những sóng gió bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của hai người trẻ.
Cha chàng trai đã trở nên tức giận, ông cảm thấy thật xấu hổ và cố gắng ngăn cản tình yêu của hai người, mẹ chàng thì ngày càng căm ghét và cố gắng hành hạ nàng Violeta, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chịu đựng tất cả.
Tuy nhiên, thực tế cuộc sống lại như vậy, tình yêu càng bị cản trở thì càng trở nên sâu sắc, gắn kết hơn. Họ vẫn bí mật gặp gỡ nhau, vẫn trao cho nhau những nụ hôn và vòng tay ấm áp, dường như không có gì có thể ngăn cản được tình yêu của hai người trẻ này.
Rồi một ngày cha mẹ chàng cũng phát hiện ra, họ trút giận lên người nàng Violeta. Ông ta nhốt Anfaret vào phòng rồi cho gọi Violeta đến. Sau một cú đánh, ông ta tuyên bố nếu nàng vẫn tiếp tục gặp Anfaret thì ông ta sẽ đuổi nàng ra khỏi nhà.
Ông không thể chấp nhận một người thuộc tầng lớp nghèo nhất trong xã hội như nàng trong nhà được, nếu nàng yêu Anfaret thì hãy rời xa chàng, vì nếu không chính nàng sẽ ngăn cản tương lai của chàng, nếu yêu nàng chàng Anfaret sẽ mất hết, sẽ không còn vị trí danh dự trong xã hội, ông ta còn đe dọa sẽ bắt mẹ nàng để gây sức ép.
Ảnh minh họa.
Biết là dù có khóc lóc van xin cũng vô ích trước sự lạnh lùng của bá tước, vì tình yêu mãnh liệt với Anfaret, vì lòng hiếu thảo, Violeta cuối cùng đồng ý. Từ đó, nàng bắt đầu tránh xa Anfaret.
Nhưng Anfaret là một chàng trai kiên quyết, chàng không vì thế mà khuất phục. Chàng vẫn tìm đến Violeta dù nàng cố ý tránh xa. Ngày qua ngày cha mẹ chàng rất tức giận. Bá tước cố gắng mọi cách ngăn cản họ, nhưng vẫn không thành công. Cuối cùng, một ngày ông ta đã nghĩ ra một phương pháp, liền gọi Anfaret lại và nói :.
Ta sẽ không cản trở con nữa, nhưng con phải cam kết với ta một điều kiện, con phải đi học ở Paris để trở thành người giỏi, sau 5 năm quay về ta sẽ cho con kết hôn với Violeta. Nếu con không đồng ý, ta sẽ kết hôn cô ta với Adrey, người làm vườn không đẹp.
Hãy quyết định đi vì tương lai của con và của nó. Một là sau khi trở về con sẽ có Violeta, hai là hai đứa sẽ mất nhau mãi mãi. Nhưng khi con ra đi, nó vẫn phải ở lại đây làm công việc như trước. Hãy lựa chọn đi con trai yêu quý của ta!
Trước quyết định đó, đôi bạn trẻ phải tách xa nhau và hẹn ngày tái ngộ. Đêm cuối cùng bên nhau, nước mắt nàng ướt đẫm vai áo chàng. Anfaret hứa sẽ quay trở lại để cưới nàng làm vợ. Chàng hứa sẽ viết thư thường xuyên cho nàng, hãy tin tưởng và đợi chàng trở về, vì tình yêu chàng dành cho nàng mãi mãi không thể chia cắt được.
Nhưng Violeta có vẻ nhận biết được rằng có thể đây là lần cuối cùng họ có thể ở bên nhau, nàng vẫn im lặng để tránh làm chàng buồn lòng. Chàng Anfaret rời đi, mang theo trong trái tim hình ảnh đáng yêu và đôi mắt đau đớn của người yêu.
Violeta ở lại trang trại chịu đựng mọi đau đớn từ gia đình bá tước. Họ coi nàng như một trở ngại trong mắt nên không ngần ngại sử dụng bất kỳ chiêu thức nào để hành hạ nàng.
Violeta gặp khó khăn vì tình yêu đối với Anfaret. Tuy nhiên, qua thời gian, mọi thứ trở nên mờ mịt và nàng không nhận được bất kỳ tin tức nào từ anh chàng, không có lá thư hay tin nhắn nào trở về trang trại. Nàng âm thầm chờ đợi, qua đêm nàng khóc vì thất vọng.
Rồi một ngày, mẹ chàng đưa cho nàng một bức thư và nói rằng hãy quên Anfaret đi, vì chàng sắp kết hôn với con gái của ngài nam tước, bạn của bá tước tại Paris.
Nghe tin như cú đánh ngang tai, nàng ngất xỉu trước nỗi đau đó. Nàng đau đớn gần như chết lặng. Cũng từ hôm đó nàng trở nên im lặng.
Sự đối xử tàn nhẫn của gia đình bá tước ngày càng khắc nghiệt hơn, cô không được no ăn, phải thức dậy từ sáng sớm, làm việc chăm chỉ từ sáng đến tối, lại thêm phần đau khổ trong lòng, buồn bực vì Anfaret lừa dối cô, sức khỏe của cô ngày càng suy yếu. Và rồi một đêm mưa gió, họ đã đuổi cô ra khỏi nhà, từ đó không ai còn biết thông tin gì về cô nữa.
Về phần Anfaret, sau 5 năm sinh sống tại thủ đô Paris xa hoa, tình yêu của anh không hề suy giảm. Hình ảnh cô nàng Violeta vẫn tỏa sáng trong trái tim anh. Chưa bao giờ anh không nhớ về người yêu đang ở trang trại chờ anh trở về.
Mỗi tuần, anh ta luôn gửi một bức thư cho Violeta, khích lệ cô ấy hãy kiên nhẫn chờ đợi anh trở về và tin tưởng vào tình yêu của anh, rằng cuộc sống của anh chỉ yêu duy nhất cô ấy, anh sẽ trở về và cưới cô ấy làm vợ.
Những người ơi, cả anh chàng và Violeta không ngờ rằng, những bức thư tình ấy chưa bao giờ đến tay của Violeta. Anh chàng không biết rằng khi anh ra đi, nhiều khó khăn đã đến với người yêu Violeta. Anh chàng vẫn tin rằng với sự cố gắng của mình, anh sẽ học nhanh để trở về.
Và sau đó, ngày cuối cùng của 5 năm đã đến. Trước ngày tốt nghiệp, anh muốn quay về đột ngột để thông báo cho cô biết rằng anh sắp cưới cô, rằng họ sắp được ở bên nhau.
Nhưng đáng tiếc, khi anh quay về nhà, mọi thứ không giống như trước, cô Violeta đã không còn ở đó nữa, gia đình anh cố gắng làm xấu cô ấy nhưng Anfaret không tin.
Chàng như một người điên cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm hình bóng người yêu. Chàng tức giận cha mẹ đã đuổi nàng, tra tấn nàng theo lời kể của Adrey – người làm vườn, cũng là người đã đối xử với Violeta rất tốt.
Chàng đi khắp mọi nơi ở Pháp để tìm nàng, hỏi han người quen. Chàng không ngại chi tiêu đi khắp mọi nơi nhưng vẫn không thấy tin tức về nàng. Cho đến một ngày, sau bao tháng tìm kiếm không hiệu quả, chàng kiệt sức và mắc bệnh nặng, dường như không thể hồi phục. Cha mẹ chàng đau lòng cho con nên buộc phải chi tiền thuê người tìm kiếm lần nữa, nhưng vẫn không thấy dấu vết của nàng Violeta.
Họ hối hận vì đã tạo ra tình huống đau lòng để bây giờ nhìn thấy đứa con trai yêu quý đang khóc lóc trên giường trong nỗi đau tột cùng. Họ đã thông báo trên toàn quốc Pháp rằng nếu ai tìm thấy nàng Violeta, họ sẽ không tiếc bất kỳ điều gì.
Hai năm trôi qua, tình trạng sức khỏe của chàng Anfaret ngày càng nghiêm trọng. Cả gia đình hầu như tuyệt vọng khi một ngày xuất hiện một đứa trẻ rách rưới với diện mạo lo lắng hoảng sợ dừng lại tại trang trại mang tin tức về Violeta. Nhưng đứa trẻ chỉ yêu cầu gặp chàng Anfaret và chỉ muốn nói riêng với chàng.
Nghe tin này, Anfaret bất ngờ đứng dậy, chạy về phía cậu bé như bay, ôm chặt cậu bé vui mừng mà không kịp nhìn vào đôi mắt đang rơi nước mắt của cậu. Cậu bé đó chính là em trai của Violeta. Cậu bé giơ tay ra cho Anfaret và nói:
– Cậu chủ, xin hãy đi theo em!
Dường như có một sức mạnh thúc đẩy, Anfaret cố gượng đi theo cậu bé. Họ đi rất lâu, đến một vùng xa xôi hẻo lánh, một nơi rất xa trang trại mà không ai có thể ngờ tới. Cậu bé liên tục thúc hối chàng đi thật nhanh, trông cậu rất vội vã. Quãng đường xa khiến Anfaret như kiệt sức.
Cha mẹ chàng cũng gần như không có đủ sức để tiếp tục, muốn được nghỉ ngơi nhưng cậu bé vẫn không muốn dừng. Cậu luôn thúc đẩy mọi người đi thật nhanh. Cậu nói:
– Xin các ngài hãy theo cháu mau lên kẻo không kịp.
Anfaret dường như cảm nhận được điều không tốt đang xảy ra, vì vậy anh ta vẫn tiếp tục hành trình. Và sau những ngọn núi đó là một vùng quê cô đơn và nghèo nàn. Trong một căn nhà tối tăm, Violeta đang thở hổn hển: gầy gò và xanh xao, chỉ có đôi mắt của cô nhìn đợi cái gì đó, đôi môi của cô trong trạng thái mê sảng vẫn gọi tên Anfaret không ngừng.
Anfaret bị sốc đau đớn, chàng vừa chạy đến quỳ bên nàng thì cũng là lúc nàng nhắm mắt, không còn kịp nhìn thấy Anfaret. Chàng khóc nức nở tên Violeta, cầu xin mọi người hãy cứu nàng, nhưng… Mọi người đều quay đi và rơi nước mắt. Violeta đã mãi mãi ra đi mà không kịp nhìn thấy gương mặt của người nàng yêu thương và đợi chờ….
Cậu bé đã truyền đạt cho chàng nghe tất cả mọi thông tin, từ ngày nàng rời bỏ ngôi nhà của bá tước, đã mang trong mình căn bệnh nặng, hậu quả của những tháng ngày bị đau đớn. Tuy nhiên, nàng vẫn cố gắng sống hy vọng vào ngày chàng Anfaret trở về.
Cô ấy vẫn muốn đợi ngày anh trở về để nói với anh rằng cô ấy vẫn yêu anh, vẫn đợi anh, rằng cô ấy vẫn không tin anh đã phản bội lời hứa năm xưa, và sau đó cô ấy mới đi điềm tĩnh. Nhưng tất cả đã quá muộn. Cô ấy đã ra đi mà không kịp nói lời chia tay, không kịp nhìn thấy anh Anfaret.
Cha mẹ chàng nhìn thấy cảnh đau lòng đó đã ngã xuống trước mặt nàng hy vọng nàng có thể tha thứ, nhưng nàng không còn hiểu gì nữa…
Cha mẹ đã hài lòng chưa? – Anfaret hét lên đau đớn – Các người đã hài lòng chưa? Nàng đã rời đi thật rồi, nàng bỏ ta rồi, ta còn sống để làm gì nữa! – Ánh mắt và giọng nói của Anfaret như vang từ nơi xa xăm nào đó.
Đám tang Violeta được đưa về trang trại tổ chức với những vòng hoa trắng muốt, tinh khiết như khuôn mặt im lìm lạnh giá của nàng. Anfaret ôm lấy xác của Violeta không rời, môi chàng hấp tấp gọi tên người yêu như một người mất trí.
Ai nhìn vào đều phải rơi nước mắt, khuyên bảo như thế nào anh ta cũng không quan tâm. Và kể từ đó, anh ta không bao giờ rời xa cô ấy, ngày qua ngày anh ta vẫn ngồi yên bên mộ cô ấy, nỗi đau ấy không thể giảm bớt. Anfaret như một người mất trí, chỉ biết gọi tên cô ấy trong cơn đau khắc nghiệt.
Tình ái ấy vô cùng to lớn. Tình yêu ấy đã trở thành vĩnh cửu trong lòng chàng. Cha mẹ chàng trở nên vô dụng, không thể đưa ra lời khuyên gì cho chàng nữa vì bản thân họ cũng cảm thấy quá hối hận. Trang trại phồn vinh ngày xưa bây giờ đã chìm trong sự u ám buồn bã.
Sau một ngày cuối đông, vì mệt mỏi và đau khổ quá, chàng Anfaret đã ngã xuống, thở cuối cùng bên mộ của nàng Violeta. Di chúc cuối cùng của chàng chỉ muốn được mai táng cùng nàng.
Mùa đông lạnh giá trôi qua, mùa xuân lại quay trở về nông trang, nơi chỉ còn vợ chồng bá tước già yếu đuối, mọi người đều cảm thấy tiếc nuối cho tình yêu của Anfaret và Violeta.
Một buổi thức dậy, người ta đột nhiên thấy trên mộ hai người xuất hiện một nhánh hoa màu tím cao vươn trong gió. Một màu tím tràn đầy sắc khu vườn. Cành lá uốn cong nhưng vẫn vững chãi trước gió, vươn cao mạnh mẽ như tình yêu không thể tàn phai của chàng Anfaret và nàng Violeta.
Người ta thương tiếc cho cô gái nhẹ nhàng, hiền dịu, thương tiếc cho một tình yêu không đúng đắn, và đặt tên cho loài hoa đó là hoa Violet, loài hoa được đặt theo tên người con gái không may mắn. Một loài hoa biểu trưng cho lòng trung thành.
Hoa violet là một loài hoa hoang dại có màu tím thủy chung và ngọt ngào. Loài hoa này đã được rất nhiều cô gái trẻ yêu mến và tôn thờ như một biểu tượng của lòng trung thành.
Sự tích hoa Mimosa.
Trên vùng đất xinh đẹp nằm giữa đại dương xanh rực nắng, tồn tại một cặp đôi đang yêu nhau say đắm. Chàng trai là con của một ngư dân, có thể hình cường tráng, da màu đen bóng và thông minh xuất chúng.
Nàng là con gái được gia đình quý tộc yêu thương, xinh đẹp lộng lẫy, tài trí xuất chúng và có lòng nhân ái. Tuy nhiên, gia đình lại buộc nàng phải kết hôn với một công tước hoàng gia.
Chàng trai buồn rầu từ biển cả xa xôi, bỏ việc câu cá, lên một vùng núi cao nguy hiểm để làm công việc bảo vệ rừng để quên đi mối tình đau khổ.
Ảnh minh họa.
Khi anh vừa đến đó, một đám cháy kinh hoàng xảy ra. Một cách dũng cảm, anh đã không quan tâm đến nguy hiểm để cứu những khu rừng xanh và những con Kangaroo đáng thương. Và sau đó, ngọn lửa ác quỷ đó đã làm anh bị ngất và bị thiêu sống.
Khi nghe tin chàng trai rời thành phố ven biển để quên đi mối tình đầu dang dở, trong đêm tân hôn cô gái đã bỏ trốn để tìm người yêu. Tuy nhiên, khi gặp được chàng, nàng chỉ thấy xác chàng bên cạnh đống tro tàn của khu rừng bị cháy.
Cô gái quỳ xuống và qua đời bên cạnh người yêu. Từ đó, trên núi cao của quê hương thơ mộng – nơi đôi tình nhân đã hy sinh vì tình yêu, mọc lên một loại cây trắng tinh, có lá màu xanh biếc, hoa vàng tỏa hương thơm. Người dân địa phương đã đặt cho loại cây này một cái tên tuyệt đẹp: Mimosa.
Hiện nay, các đôi tình nhân thường tặng hoa Mimosa cho nhau để xác nhận sự trung thành, luôn hướng về người mình đang yêu thương.
Sự tích hoa Cát Tường.
Xưa kia, có hai mẹ con kia sống ấm no trong một căn nhà tạm thời. Hằng ngày, người mẹ đi làm thuê để nuôi đứa con trai học hành.
Bà chỉ hy vọng sau này con thành công để có thể dựa vào khi già. Không làm bà thất vọng, đứa con ngày càng học tốt, nổi tiếng là tài năng vượt trội khắp vùng.
Không chỉ vậy, anh ta sống vui vẻ với tất cả mọi người và rất biết ơn mẹ. Trong xóm, mỗi gia đình đều mong muốn có một đứa con như vậy.
Một ngày kia, đột nhiên anh ta ngã ra không thở. Người mẹ vật vã, khóc chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Bà khóc đến mức khô cạn nước mắt.
Người dân trong làng rất đau lòng vì cuộc sống ngắn ngủi của cậu bé và cảm thấy đau xót cho nỗi đau của người mẹ. Dù có nhiều lời chia sẻ và an ủi, nhưng không gì có thể làm dịu đi sự cô đơn và trống rỗng trong trái tim người mẹ.
Mẹ đến thăm Đức Phật Như Lai để xin Ngài từ bi giúp con bà sống lại. Sau những khoảnh khắc suy nghĩ,
Ảnh minh họa.
Ngài nói chỉ có một loài hoa được gọi là Cát Tường mới có thể giúp con bà sống lại. Khi nào bà tìm thấy loài hoa đó thì Ngài sẽ giúp.
Người mẹ mang theo hành lý lên đường. Bà đi khắp xóm này, làng nọ, từ bãi biển đầy cát trắng đến những vùng sâu sông suối, bà để lại dấu chân ở mọi nơi. Nhưng đáng tiếc, không ai biết ở đâu có thể tìm thấy loài hoa “thông minh, tốt lành” đó.
Hi vọng giảm đi, sức lực suy yếu, một ngày nào đó người mẹ ngã xuống bên một con đường vẫn mờ mịt phía trước. Bà không bao giờ có thể đứng dậy nữa. Xác bà biến thành một loài hoa mà ai cũng chưa từng thấy.
Cảm thông cho câu chuyện của bà, người ta đặt tên cho loài hoa ấy tên là hoa Cát Tường.
Bài học hay từ những câu chuyện cổ tích.
Đối với trẻ nhỏ, những câu truyện thần thoại của thế giới về cây cối và động vật vẫn sống động, thu hút và hấp dẫn. Những câu truyện còn cung cấp cho trẻ những điểm mốc trong hành vi cần thiết trong cuộc sống.
Những câu chuyện còn cung cấp cho trẻ những cột mốc trong hành vi cần thiết trong cuộc sống.