Table of Contents
Trường bạn đã sẵn sàng cho hoạt động gì trong ngày kỷ niệm Nhà giáo Việt Nam 20/11 sắp tới? Viết bài báo là một phần không thể thiếu trong dịp này. Lớp bạn đã chuẩn bị những gì cho bài viết báo sắp tới ngày 20/11? Bạn đang tìm kiếm những câu chuyện ngắn về ngày 20/11 để làm nội dung cho bài viết báo? Hãy cùng Nội thất Tuệ Phát khám phá những câu chuyện ngắn ý nghĩa và vui nhộn trong bài viết dưới đây nhé.
Ý nghĩa truyện ngắn 20/11 viết báo tường
Trong ngày người thầy Việt Nam 20/11, viết báo tường là một trong những hoạt động không thể thiếu. Hoạt động này có nhiều ý nghĩa và được thực hiện như một hoạt động tập thể. Sau những giờ học căng thẳng, giáo viên và học sinh sẽ có cơ hội thư giãn. Đặc biệt, đây cũng là dịp để các em học sinh phát huy sự sáng tạo và các ý tưởng thú vị. Hơn nữa, hoạt động làm báo tường còn giúp tăng cường sự đoàn kết trong lớp. Đặc biệt, nó còn gắn kết giữa giáo viên và học sinh.
Truyện ngắn ngày nhà giáo Việt Nam không thể thiếu trong nội dung của một bài báo tường, cùng với đó là các bài phân tích, thơ và truyện ngụ ngôn. Tất cả đều đóng góp để nội dung của tờ báo tường trở nên đa dạng và đặc biệt hơn.
Đa dạng rất xuất hiện vào ngày 20/11 những câu chuyện ngắn. Thầy cô vào ngày 20/11 đều mang đến những câu chuyện ngắn có nội dung ý nghĩa sâu sắc về đạo đức và giáo dục.
Truyện ngắn là phần không thể thiếu khi viết báo tường.
Xem ngay: #1 Bài biểu lộ lòng biết ơn hàng đầu, bài viết biểu lộ lòng biết ơn thầy cô ngắn gọn và tuyệt vời nhất ngày 20/11.
Truyện ngắn ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 về thầy cô viết báo tường
Truyện số một. Có một người giáo viên dạy tôi như thế
Kết thúc những điều mà Thầy đã truyền đạt, học sinh thực sự ngưỡng mộ Thầy và mong muốn có thể hiểu, tiếp thu. Tất cả học sinh dường như bị cuốn hút, hấp dẫn bởi biển kiến thức vô tận của Thầy. Phương pháp giảng dạy rất duyên dáng, giọng Thầy ấm áp, nồng nàn đã làm cho mỗi giờ học trở nên thú vị hơn. Thầy đã giúp học sinh hiểu về cuộc sống, hiểu về con người, hiểu về bản thân và biết cách sống tốt hơn qua những đoạn văn, những bài thơ. Học sinh yêu Thầy vì những bài học mà Thầy đã truyền đạt trong mỗi giờ học.
Cố gắng làm tốt hơn, để Thầy càng có thêm niềm vui và tự hào. Trò yêu Thầy không chỉ vì những chị học trò xinh đẹp và giỏi giang, mà còn bởi tính cách đặc biệt của Thầy. Các bạn ai cũng nói: “Thầy mình rất thích khoe”. Ban đầu trò luôn khó chịu và thấy sao Thầy tự cao. Rồi trò chợt nhận ra, trong lời khoe đó ẩn chứa nhiều niềm vui, niềm tự hào về những thành quả mà Thầy đã đạt được. Và trò biết rằng, Thầy muốn chính lời khoe đó sẽ trở thành động lực thôi thúc các trò cố gắng. Thầy khoe nhiều lắm, nhưng trò nhớ nhất là thầy hay khoe về những chị học trò cũ của Thầy vừa xinh, vừa giỏi, lại rất thành công.
Trò yêu thầy bởi hình dáng đầy tài năng của Thầy. Thầy rất duyên dáng, như các chị khóa trước của thầy đã nói và trò cũng thấy vậy. Trò vẫn không quên được ngày đầu tiên thầy bước vào lớp với mái tóc hơi dài, đội một chiếc mũ nồi trên đầu, trông thầy thật tài năng. Và thầy vẫn thường mang theo cặp kính. Trò thích được nhìn thầy đeo cặp kính đó ngồi đọc sách, ánh mắt sâu xa và tinh tế của thầy đến khó tả. Có lẽ hình ảnh ấy của thầy sẽ mãi sâu sắc và tươi tắn trong ký ức của trò.
Truyện số 2: Thầy giáo và ly cà phê
Cùng nhau trở về thăm thầy giáo trước đây, một nhóm sinh viên giờ đã thành công trong công việc. Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang những vấn đề về cuộc sống và công việc.
Thầy giáo quay trở lại với rất nhiều ly cà phê đựng trong những chiếc cốc khác nhau: ly bằng sứ, ly bằng nhựa, ly bằng thủy tinh, ly bằng pha lê, một số trông rất đơn giản, số khác lại có vẻ đắt tiền, vài chiếc được chế tác rất tinh xảo. Muốn mời những học trò cũ uống cà phê, thầy giáo vào nhà bếp.
Trước khi ông thầy nhẹ nhàng phát biểu, khi tất cả mọi người đã cầm tách cà phê trong tay, các học sinh không biết có chú ý không. Nhưng những tách trông tinh tế, đắt đỏ luôn được chọn trước, để lại những tách trông đơn giản và giá rẻ.
Sự căng thẳng và vấn đề của con người là gốc nguồn của mọi rắc rối, điều quan trọng là khi hiểu và đơn giản hóa chúng, chúng trở nên dễ dàng và đẹp đẽ hơn.
Cái chén không phải là thứ quyết định chất lượng của cà phê đựng bên trong, một điều chắc chắn. Trong một số trường hợp, nó chỉ đơn giản là cái bao đắt tiền hơn và trong một số khác, nó thậm chí che đậy cái mà nó đang chứa đựng.
Cà phê là điều mà người ta thực sự khao khát, không phải cái ly, nhưng người ta vẫn có ý thức chọn lựa cái ly tốt nhất. Sau đó, người ta mới để ý đến những cái ly khác.
Cuộc sống của chúng ta cũng giống như vậy, cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội là những thứ rất quan trọng. Chúng chỉ là vật chất bên ngoài cuộc sống. Và loại vật chất mà trò có không làm nên cũng như không thay đổi cuộc sống mà trò đang sống…”.
Chúng ta đôi khi chỉ quan tâm đến cốc mà bỏ qua thưởng thức đồ uống caffe mà thiên nhiên ban tặng. Người hạnh phúc nhất không phải là người sở hữu những vật phẩm tốt nhất mà là người biết biến những vật phẩm hiện có thành những vật phẩm tốt nhất.
Các truyện ngắn được đăng lên tường báo.
Truyện số 3. Giáo viên và những tờ tiền đã qua sử dụng
Cuối cùng, nó đã thành công vào đại học. Nó muốn thông báo điều quan trọng đó không phải là ba hay mẹ nó mà là người giáo viên mà nó yêu quý. 900.000 đồng, nó vẫn cứ mê những đồng 10.000 đã qua sử dụng mà ao ước một góc không có ai để rơi nước mắt.
Vây bắt nó tràn về lo lắng bấy nhiêu, bấy lâu chẳng được vui mừng. Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng ”mình có thể”. Phần là vì suy nghĩ đến điều kiện của con mình ”làm sao mà đối đầu với người ta”, phần vì quá nghèo cha mẹ nó cũng thế. Từ lâu chẳng có mấy ai dám suy nghĩ đến việc cho con vào đại học, quê nó cũng nghèo nên lại đông anh em, nhà nó nghèo.
Trong đầu nó, hàng trăm thứ tiền như đàn ong nhộn nhịp đã trôi qua trong năm năm trời. Rồi thầy đến, mang cho nó một đống sách, vở mà nó đoán là những bài học “đạo đức-tín ngưỡng” của thầy. Thầy đưa vào tay nó một gói nhỏ, bảo là “bí quyết”, và dặn chỉ được mở ra lúc khó khăn nhất. Nó đã không thừa cảnh giác. Gói “bí quyết” mà nó nghĩ đã nhận từ tay thầy là một xấp những tờ tiền 10.000đ, bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ. Những tờ tiền này đã được vuốt phẳng phiu, phần lớn đã nhàu nát, và nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000 đồng, nó cứ mê mẩn những đồng 10.000 đã cũ, và thèm một góc không có ai để khóc.
Hai năm qua, nó chưa một lần trở về thăm thầy. Sau đó, thầy đã chuyển công tác. Đã hai năm kể từ ngày thầy vất vả đến Sài Gòn thăm nó, đưa cho nó những đồng 10.000 đồng và sau đó vội vã trở về. Nó chỉ lẩm bẩm hỏi: “Tại sao thầy biến mất?”, Và rồi nó ngã xuống khi nghe mẹ cũng ngập ngừng từ phía kia đường dây: “Thầy bị ốm từ lâu mà không ai biết. Thưa các bạn, chúng tôi xin thông báo một tin buồn. Thầy H. Đã qua đời. Thầy là người thầy đặc biệt, luôn quan tâm và giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi rất tiếc và xin chia buồn cùng gia đình thầy.
Lấp lánh đồng 10.000 tờ những nó của của hổi nóng tay đôi vào nó bên đến hậu hiền thầy thấy nó, bên đến sau thầy thấy nó, mệt xe say cơn với hầm trưa ban nóng cái trong đò xe lên leo sự mọi hết bỏ nó”. Đã thầy thì thăm đi kịp ai chưa rồi, tạng ngũ phủ lục hết đã thầy biết mới hình chụp sĩ bác, viện vào thầy đưa đóng ngày.
Đến tận bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã rất mệt mỏi, đôi bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã mệt mỏi lên rất nhiều… Nó bỗng tỉnh dậy, nước mắt lại tràn dài trên má, trái tim nó hét lên với sự phấn khích: “Thầy ơi… Tại sao không chờ con trở về…!?”. Bởi vì nó tin chắc: nếu đổi những tờ tiền 10.000 kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về.
=>>> Xem ngay: Cách Vẽ tranh 20/11 dễ dàng đẹp nhất để đạt được 10 điểm.
Truyện số 4. Mặc dù thầy không là cha.
Tại Los Angeles, tôi là một đứa trẻ 6 tuổi sống chung với bố mẹ. Cha tôi là một người thầy dạy, ông giảng dạy bộ môn ngôn ngữ tại một trường trung học. Khi đó, tôi chỉ là một đứa trẻ.
Trong buổi chiều quay trở về, cha trở về với một khuôn mặt đầy buồn bã. Ông ngồi xuống bàn ăn và không nói một từ, mẹ đặt câu hỏi: ”Ở trường có chuyện gì xảy ra không?”. Sau khi im lặng ngắm một lúc, ông trả lời nhẹ nhàng: ”Cậu David, học sinh lớp anh, đã bị bắt vì mang ma túy vào trường… Trước đây, cậu ấy là một đứa trò ngoan, tại sao lại thay đổi như vậy…”.
Tôi đã phát biểu một câu mà lúc này tôi vẫn còn xấu hổ: “Người đó không phải là con của bố mà bố buồn rầu như vậy sao?” Ghen tỵ vì người khác chia sẻ tình cảm. Ông quay lại nhìn tôi, ánh mắt thật nghiêm khắc: “Con không được nói như vậy… Bố cảm thấy vô dụng vì không hoàn thành vai trò của mình, những điều tốt đẹp từ ý nghĩa văn chương bố truyền đạt cho học sinh đã không có hiệu quả…”.
Mẹ nói: ”Bố tới trụ sở cảnh sát”. Rồi giọng ông trầm xuống như tự nói với bản thân: ”David không còn mẹ, bố nó làm việc ở nước ngoài nên thỉnh thoảng mới ghé thăm con, nó thiếu tình yêu… Năm nay là năm học cuối, không ai bảo lãnh, nó nguy mất…”. Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy ông đã đi rồi.
Thầy cô – người cha, người mẹ thứ hai của chúng ta.
Truyện ngắn 100 từ về giáo viên ngày nhà giáo 20/11 vui nhộn nhất.
Truyện số 1. Thời mạng xã hội Facebook.
Hai giáo viên và học sinh ngồi trò chuyện với nhau.
Em đã làm bài tập chưa Tí?
Sau đó, em đã thực hiện và đăng lên Facebook. Em đã gắn thẻ thầy. Hãy nhớ truy cập, thích và bình luận cho em nhé, thầy.
Con nhớ nhắn mẹ xem xong thì like và comment cho thầy nhé. Thầy cũng vừa đăng bảng điểm của con lên Facebook, cũng đã gắn thẻ mẹ con rồi. Tốt lắm.
Truyện số hai. Đoạn văn tủ.
Động vật mà tôi rất hứng thú là con chó trong nhà, hãy miêu tả về nó. Cu Bin 7 tuổi đã bắt 1 con ký sinh nghiên cứu và mô tả rất chi tiết. Cô giáo không hài lòng và yêu cầu cậu làm lại bài văn.
Cu Bin bắt đầu miêu tả con rận bằng cách viết bài văn như sau: “Nhà tôi có một con chó, con chó có rất nhiều lông, vì có nhiều lông nên chắc chắn sẽ có rận, dưới đây tôi sẽ miêu tả con rận: …”.
Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt cu Bin làm lại lần nữa, lần này là tả con cá.
Như sau: ”….Tiếp theo, tôi xin miêu tả con côn trùng: đã có nhiều lông thì chắc chắn có côn trùng. Nếu nó sống trên mặt đất thì có lẽ nó sẽ có nhiều lông, con cá sống dưới nước nên nó có nhiều vảy. Nhà tôi có một con cá,….”
Truyện số 3. Thầy giáo giỏi
Lớp lo lắng, tất cả học sinh đi vào. Khuôn mặt u ám, quần áo rách rưới. Giáo viên ném vội chiếc giày xuống góc bên trái cuối lớp, ông rút chiếc dép phải.
Tất cả các học sinh đều sợ hãi. Giáo viên tiếp tục lấy chiếc dép từ phía trái và ném đi. Chiếc dép bay thẳng xuống góc phải của lớp.
Cả lớp sợ hãi. Tiến lại gần bảng, giáo viên hỏi:.
Làm sao? Các cô, các cậu có sợ không, hả?
Cả lớp đồng lòng: Thưa thầy… Rất lo lắng ạ!
Lần thứ 2, cuộc chiến Thế Giới, các em lấy bút, vở ra học bài mới. Thế vẫn chưa sợ đánh bại.
Cùng thưởng thức các câu chuyện 20/11 vui nhộn.
Truyện số 4. Biết Tạo Hình Như Thế Nào?
Cô hỏi em muốn làm công việc gì?
Sao em không muốn làm gì khi lớn lên?
Trẻ nhỏ đặt câu hỏi:
Lớn lên em sẽ kết hôn, nhưng chẳng biết người đó như thế nào?
Sông chảy qua tri thức đầy ắp với ta mang theo những kỷ niệm xa xưa năm tháng qua, hãy nhớ lại, hãy trở về, dù cho đi đâu đi. “Thầy yêu, mẹ hi sinh, cha đáng kính” đã cống hiến một cuộc đời lớn lao vì con người. Đọc những câu chuyện vui vẻ, lại cảm nhận được sự ấm áp trong tim, truyền tải hài hước qua từng câu chuyện ngắn. Tiếng nấc nghẹn không thể kìm nén được, khiến cho cả thầy và học trò trở nên xúc động, những câu chuyện ngắn này sẽ làm lay động lòng người. Tưởng nhớ tới Phật Tử Phát Tuệ và những ngày 20/11, những câu chuyện ngắn này thật đáng để được kể lại.