Truyện ngắn đăng báo tường ngày 20-11

by 2022 Món Quà

Tổng hợp truyện ngắn hay và ý nghĩa về thầy cô giáo.

Truyện ngắn đăng trên tường 20-11 là một phần quan trọng không thể thiếu trong nội dung tường ngày 20-11. Bên cạnh những bài viết ý nghĩa về giáo viên hay xã luận tường 20-11, truyện ngắn đăng trên tường sẽ là mục giải trí thú vị cho độc giả cũng như giáo viên khi tham quan nội dung tường. Nhân dịp kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11/2022, Hoatieu muốn chia sẻ với độc giả tổng hợp truyện ngắn đăng trên tường, truyện ngắn về giáo viên hay và ý nghĩa để đăng lên tường mừng ngày Nhà giáo Việt Nam nhé.

Truyện ngắn về ngày 20-11

Chỉ còn ít ngày nữa toàn quốc sẽ chào mừng 40 năm ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11 2022. Có thể nói ngày 20-11 hàng năm là một dịp quan trọng để học sinh trên khắp đất nước thể hiện lòng biết ơn và tri ân đến các thầy cô giáo. Trong ngày này, có nhiều hoạt động ý nghĩa được tổ chức như chương trình tọa đàm 20/11, hội diễn văn nghệ chào mừng 20/11 và đặc biệt không thể thiếu hội thi làm báo tường 20-11. Trong đó, truyện ngắn về thầy cô, truyện ngắn 20 11 là một phần quan trọng trong nội dung báo tường ngày 20/11. Dưới đây là tổng hợp những câu chuyện ngắn tuyệt vời về thầy cô giáo. Hy vọng những câu chuyện ngắn này sẽ làm cho báo tường của các bạn thêm ý nghĩa và sâu sắc.

1. Câu chuyện về lòng biết ơn thầy cô

Sau ba năm tôi mới có cơ hội quay lại trường cũ. Mọi thứ không thay đổi nhiều, khuôn viên vẫn xanh tươi với những cây bóng mát, và những chiếc ghế đá vẫn đặt ở đấy, im lặng và kiên nhẫn. Tiếng giảng của cô giáo vang lên đều đều trong lớp học và ánh mắt ngây thơ của học sinh khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm thời học sách. Tiếng chuông trường đã vang lên, giờ tới lúc ra chơi.

Tôi nhớ lại hình ảnh của cô từ trong lớp, vẫn có hình dáng như ngày xưa khi truyền đạt kiến thức cho chúng tôi. Cô vẫn đến lớp đầy tận tụy, vẫn điều khiển những ước mơ của các bạn học trò nhỏ chúng tôi đến bến bờ hạnh phúc. Giọng cô nhẹ nhàng giải thích cho chúng tôi về những sự kiện lịch sử đáng nhớ, những chiến thắng vĩ đại của quân đội ta trên các chiến trường. Đôi khi cô dừng giảng và nhìn các bạn học trò đang trầm ngâm. Chính cô cũng không thể nhận ra rằng những thế hệ học trò ấy vẫn mãi nhớ công ơn của cô từ ngày xưa.

Thầy cô về trường tôi từ khi trường chỉ có mái lá đơn sơ. Ngày mưa cũng như ngày nắng thầy cô vẫn đạp chiếc xe Thống Nhất đã bạc màu đến lớp. Có lần những hôm trời mưa bão rất to mà thầy cô vẫn cố đạp hơn chục cây số đến lớp vì sợ học sinh phải chờ. Có khi nước ngập quá bánh xe mà thầy cô vẫn bước tiếp, đến lớp thì cả thầy cả trò đều ướt hết.Phòng học dột nát không thể theo học. Những khi mưa gió như vậy cô lại nhớ về vùng quê Bình Lục, nơi người ta vẫn ”cưỡi trâu đi họp huyện” cô lại thấy xót thương. Cô thường kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về miền quê và gia đình cô. Miền quê chiêm trũng, ngập quanh năm những có nghị lực phi thường.Giờ đây khi mọi thứ đã được thay mới, cô vẫn ngày ngày đến lớp. Là một giáo viên dạy sử nên tính cô rất nghiêm khắc. Cô luôn dạy chúng tôi phải biết tự phấn đấu vươn lên. Cô thường bảo, lịch sử là cái gốc rễ của một quốc gia dân tộc, khi các em hiểu sử cũng hiểu truyền thống quý báu của ông cha ta, biết mà học hỏi, biết mà phát huy những truyền thống quý báu đó. Theo lời dạy đó, mỗi thế hệ học sinh chúng tôi đều cố gắng trở thành một học sinh ngoan trong mắt cô.

Đã 27 năm trôi qua với bao thế hệ học sinh đến và rời khỏi trường này, nhưng hình bóng cô giáo vẫn như vậy mỗi ngày đến lớp. Những học sinh đầu tiên của cô giờ đây đã trưởng thành, và không thể quên được những lời dạy và kiến thức mà cô đã truyền đạt. Cô giáo luôn chỉ dẫn cách hiểu và nhớ về các sự kiện lịch sử quan trọng nhất. “Chỉ khi các em hiểu rõ nguyên nhân và có thể giải thích được các sự kiện và mối quan hệ đó, em mới có thể làm tốt một bài lịch sử”. Tôi vẫn nhớ về những kỷ niệm với cô giáo khi còn học cấp 2. Là một học sinh chuyên văn, tôi rất yêu thích các môn xã hội, đặc biệt là lịch sử. Khi còn học ở trường trung học cơ sở, tôi đã nghe nhiều thông tin về cô giáo và cách cô giảng dạy thông minh ở trường. Và khi theo học cô, tôi thực sự bị thuyết phục bởi sự ân cần và chu đáo trong cách giảng dạy. Trong các buổi học, cô giáo luôn nhấn mạnh đến các sự kiện quan trọng nhất và quyết định đến giai đoạn lịch sử đang nghiên cứu. Cô thường nhắc chúng tôi: “Để hiểu lịch sử, cần phải có hệ thống kiến thức, tóm tắt vấn đề và triển khai chi tiết. Như vậy sẽ nhớ lâu mà không bị mất ý”. Theo lời khuyên của cô, mỗi chúng tôi đều nhớ rất rõ các vấn đề lịch sử và không bỏ sót bất kỳ điều gì khi làm bài kiểm tra.

Không chỉ dạy cho chúng tôi những bài học về lịch sử mà cô còn hướng dẫn cách đối xử với người khác trong cuộc sống. Cô cho mỗi chúng tôi hiểu thế nào là thực tại, không hồng hào nhưng cũng không tệ hại, và những trái tim trẻ thơ của chúng tôi vẫn hoài niệm. Cô luôn so sánh cuộc đời với một trận chiến cá nhân. Nếu chúng ta kiên nhẫn, chúng ta sẽ không bao giờ đổ gục, nhưng chỉ cần một sai lầm nhỏ, chúng ta có thể phải trả giá cả đời. Tôi không hình dung rõ những gì cô nói, nhưng đến bây giờ, đó vẫn là một bài học quý giá trong cuộc sống của tôi.

Câu chuyện về lòng biết ơn thầy cô là một câu chuyện mang ý nghĩa sâu sắc về lòng biết ơn và lòng tri ân đối với những người thầy cô, những người đã dành cả thanh xuân để truyền đạt kiến thức và kỹ năng cho chúng ta, giúp chúng ta trở thành những người có tri thức và định hướng trong cuộc sống. Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta về tình cảm và lòng biết ơn mãnh liệt mà chúng ta nên dành cho những người đã đóng góp vào sự ph

2. Truyện ngắn 20-11: Xin Lỗi Thầy

Vào cuối mùa thu, thời tiết trở lạnh dần. Những chiếc lá cuối cùng cũng trôi theo cơn gió. Bầu trời cao vút, màu xanh thẳm, đôi khi lại xuất hiện những đợt sóng trắng. Phong cảnh yên tĩnh tới cùng! Màn sương dần tan nhẫn, thêm một vài giọt mưa trắng, tạo nên cảm giác mơ hồ, nhấp nhô trong tâm hồn tôi.

Mọi người thường nói rằng mưa buồn. Nhưng tôi lại nghĩ, thời khắc này còn ý nghĩa hơn nữa! Mỗi khi như vậy, đôi mắt tôi lại tự động nhìn theo những kỷ niệm thời thơ ấu, những kỷ niệm thời cắp sách đến trường! Trong số đó, có một câu chuyện mà tôi nhớ nhất. Đó là một lần, tôi đã khiến cho người mà tôi tôn trọng, thất vọng!… Lúc đó, có lẽ là vào lớp 5. Khi ấy, tôi học toán giỏi lắm! Bất kỳ kỳ kiểm tra nào, con 10 luôn được tay tôi cầm chắc. Thầy toán yêu thích tôi nhất. Tôi cũng thích toán! Không biết có liên quan gì đến yếu tố di truyền không, hay là tôi chỉ đơn giản là thích cái số điểm tròn xoe kia!

Dù sao, tất cả đều chỉ là những ý kiến ban đầu! Tôi dần mất đi sự hứng thú. Bài tập ngày càng khiến tôi mệt mỏi. Ngoài thời gian ở trường, bố mẹ tôi vẫn tiêu tốn rất nhiều tiền cho tôi! Nhiều đến mức, đôi lúc, tôi nghĩ rằng đầu óc của tôi sắp nổ tung, như một quả bom hẹn giờ! Rồi vào một đêm, hôm đó là chủ nhật. Khi các đứa trẻ khác đang tận hưởng niềm vui của ngày nghỉ, tôi lại đang làm công việc hàng ngày: làm bài tập. Mỗi giờ trôi qua, tôi chỉ cần suy nghĩ, viết, lặp lại theo một trình tự, và hoạt động như một máy móc! Xong bài tập do bố mẹ giao, não tôi đã rất mệt mỏi, chỉ còn bài tập ở trường. Mở cuốn sách giáo khoa ra, tôi không hiểu sao, tôi nhìn thì cứ nhìn, nhưng suy nghĩ thì không! Suy nghĩ của tôi như vừa mới phá vỡ sự ràng buộc của nó, chạy lung tung, rồi biến mất! Tôi rất mệt mỏi! Bỗng nhiên, trong đầu tôi lại hiện lên một ý tưởng, mà trước đây chưa từng xuất hiện: “Chắc chắn phải làm sao? Chẳng hiểu thầy có kiểm tra hay không!”. Rồi như một phản xạ, ngay lập tức, một ý kiến khác chống lại: “Có thể thầy không kiểm tra chứ sao?”,”Lớp đông người như vậy, chắc chẳng thể trúng mình!”,”Tại sao không”…. Tất cả trở nên rối tung lên! Tôi tức giận hét lên một tiếng, trong khi thậm chí tôi cũng không biết mình vừa làm gì! Tôi đủ thông minh để biết bên nào là đúng. Vậy là tôi lại tiếp tục làm bài. Nhưng cũng chỉ được một lát, sự mệt mỏi lại chi phối cơ thể tôi! Tay tôi bắt đầu viết lủng củng một cách không tự chủ! Tôi mạnh tay quăng cây viết đi. Ngã người ra sau, tôi nhìn lên đồng hồ, đã khuya rồi. Mắt tôi như bị mất đi sức lực, đổ sụp xuống. “Muốn làm gì thì làm!”.

Cuối cùng thì tôi đã chịu thua! Tôi mau chóng gấp sách lại, sau đó cuộn tròn trong chăn. Giữa sự ấm áp và sự lôi cuốn của giấc ngủ, tôi không thể tránh khỏi sự lo lắng. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả đều được chôn vùi… Sáng hôm sau, tôi thức dậy muộn. Tôi nhanh chóng ăn vài miếng bánh để no bụng rồi đi học. Khi đến lớp, tôi run rẩy! Tay và trán tôi đều đầy mồ hôi. Cảm giác lo lắng lại quay trở lại! Tôi thở từng hơi một cố gắng kiềm chế. Một người bạn quay sang nói tôi chỉ cần làm bài. Tôi bảo nó nên tự làm thì sẽ tốt hơn. Nếu là ngày thường, tôi sẽ giúp nó, nhưng hôm nay, thậm chí đề bài tôi còn chưa đọc! Sau khi điểm danh, thầy bắt đầu sửa bài tập. Tim tôi đập thình thịch theo từng milimet mà ngón tay thầy di chuyển trên danh sách lớp. Nhưng bề ngoài, tôi cũng cười cười và nói chuyện, giống như tôi tự an ủi mình và che giấu nỗi sợ hãi, cùng tiếng tim đập! Rồi thầy dừng lại, ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào tôi. Thầy nở một nụ cười, và điều đó khiến tôi rùng mình: “Em lên làm bài đi!”.

Những từ đó giúp tôi vượt qua cái nỗi sợ hãi bâng quơ cũ, nhưng mang đến cho tôi một nỗi sợ thực sự. Tôi từ từ đứng dậy. Tôi thú nhận tất cả với thầy, bằng tiếng nấc. Tôi đứng và cúi gầm mặt xuống, để mái tóc che đi đôi mắt cay xè của mình, tôi không dám nhìn thầy! Hai tay tôi cứ bám chặt lấy nhau. Tôi nhìn thấy một giọt nước rơi xuống quyển vở, rồi 2, rồi 3 và một bàn tay đã chai sạn, nhẹ nhàng nhấc quyển vở của tôi lên. Tôi lén lút ngẩng mặt nhìn, tôi thấy thầy! Thầy trông khác rất nhiều! Khuôn mặt thầy không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng tôi cảm nhận được: thầy đang rất buồn! Rồi thầy đặt quyển vở xuống, trở lại bục giảng. Thầy lấy bút chì và viết gì đó. Tôi đoán chắc đó là con không đầu tiên của tôi! Suốt tiết học, tôi vẫn cứ cúi mặt!…

Tiếng chuông vang lên, các bạn khác chạy ra khỏi lớp như bầy ong tan tổ. Riêng tôi, tôi vẫn đứng đó, vẫn im lặng. Tôi hối hận lắm! Tôi vừa khóc, vừa gấp lại quyển vở, hoàn thành xong đống bài tập khó chịu này. Bạn biết không, tôi ước mình không quá lười biếng, ước mình đã làm bài tập để không khiến thầy thất vọng! Cảm giác khi làm cho người mà mình kính trọng, người tin tưởng vào mình, thật tồi tệ! Tôi ước Trái Đất dừng lại, ước thời gian ngừng chảy, ước đôi mắt tôi mù lòa, để tôi không phải nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt thầy nữa! Tôi đưa mặt lên, để hai hàng nước mắt chảy xuống lòng bàn tay, để chúng xóa đi tội lỗi… Đột nhiên, một bàn tay giơ lên, lau nước mắt cho tôi, một bàn tay chai sạn! Tôi biết người có bàn tay như vậy, thầy! Thầy đã ngồi bên cạnh tôi từ khi nào. Tôi hết hồn mà nói lời xin lỗi, và tôi lại một lần nữa cúi mặt. Nhưng rồi, bàn tay thầy đã nâng khuôn mặt của tôi lên, để tôi nhìn vào đôi mắt thầy.”Em đã làm xong bài tập chưa?”, Thầy hỏi. Tôi không trả lời, chỉ biết gật đầu im lặng. Thầy cười, một nụ cười khiến lòng tôi ấm áp, như một cách khác của từ “tốt lắm!”. Thầy lấy một cây bút bi và cuốn sổ điểm ra. Tôi đã gần như ngất xỉu vì hạnh phúc khi thấy một con mười được viết bằng bút chì, ngay cạnh tên tôi. Thầy sử dụng bút bi đỏ viết lại con mười đó, sửa chữa. Ngay cả khi tôi khiến thầy thất vọng, thầy vẫn luôn tin tưởng vào tôi!…

Cũng đã là một thời gian rất lâu rồi! Nhưng tất cả vẫn cứ theo tôi mãi mãi. Đó là một bài học dành cho tôi, một bài học rất quan trọng. Tôi vẫn nhớ rõ bàn tay của thầy, nụ cười của thầy, và cả bộ mười cây bút chì kia nữa! Hãy cố gắng không làm người khác thất vọng. Nếu không, thế giới chỉ là một nơi u ám!…

3. Truyện ngắn 20-11: Thư Gửi Thầy Giáo

Kính thưa thầy! Đến thời điểm này, tôi mới dám viết thư gửi thầy. Không phải vì tôi bận rộn (tôi không còn bận gì nữa đâu!), Không phải vì tôi lười biếng, mà vì tôi cần thời gian để tìm ra hướng đi của mình.

Như thầy đã biết, em rất gian khó vượt qua kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, hay nói cách khác, là em suýt chết, suýt trượt. Nhưng không sao, mà suýt trượt không phải là trượt, em vẫn may mắn vượt qua được. Phải thừa nhận em hiểu điều đó một phần rất lớn nhờ công của thầy đã tận tâm hướng dẫn một đứa kém như em. Em sẽ không bao giờ quên ơn đấy. Nhưng đến kỳ thi đại học thì em trượt. Đó là kết quả tất yếu, là sự thật không gì có thể thay đổi sau những giờ chơi bi-da, những năm tháng chơi game điện tử và những đêm đi dạo phố. Thực sự với thầy, ngay trước khi thi em đã không tin là mình đậu và sau khi thi, niềm tin đó trở nên vững chắc như thành trì.

Thầy ơi!

Như vậy là hoàn toàn đúng, một chàng trai mười bảy tuổi như tôi, buổi sáng thức dậy, sau khi rửa mặt, đánh răng không biết phải làm gì. Đi làm thì chưa có nghề, đi học thì chưa có nơi còn đi chơi thì không phải lúc nào mẹ cũng cho tiền. Nếu xét theo quan điểm thông thường, tôi phải lo lắng. Và thầy yên tâm, tôi cũng rất lo vì dù tệ hại tới đâu, tôi cũng hiểu rằng con người phải có phương pháp sống. Phương pháp đó hoặc phải học, hoặc phải được di truyền hoặc phải tự mày mò ra.

Và thầy ơi, tuyệt vời làm sao, hạnh phúc làm sao khi em đã khám phá ra rồi. Sau một tuần không có việc làm, ngồi trước ti vi, em đã phát hiện ra mình có khả năng trở thành một công dân tốt, một chàng trai tuyệt vời mà không cần đọc sách, không cần tu dưỡng gì cả. Đọc đến đây, chắc thầy sẽ hỏi ngay: em định trở thành một kẻ phi pháp, một người lừa đảo hay buôn lậu à? Không bao giờ, thưa thầy, vì có một điều thầy đã dạy em thấm thía là dù có gì xảy ra vẫn phải là người đạo đức.

Cách thành công lành mạnh rất quan trọng, thậm chí còn được khuyến khích liên tục. Nó đơn giản chỉ là cách tuân theo những lời khuyên trong quảng cáo, thưa thầy. Sau khi theo dõi quảng cáo hấp dẫn một tuần liên tục, tôi hiểu một cách sâu sắc rằng từ khi sinh ra, để thông minh chỉ cần chọn đúng loại sữa nào đó, để khỏe mạnh thì cần chọn đúng loại tã lót nào đó và để có một làn da hồng hào đáng yêu chỉ cần chọn không nhầm sữa tắm là xong ngay. Khi lớn lên hơn, công việc của tôi là tìm loại thuốc bổ hoặc loại bột phù hợp. Nếu chọn đúng, tôi sẽ biết cách đá bóng như Maradona hoặc ít nhất cũng như Công Minh. Đôi khi khi mệt mỏi sau khi chơi bóng, đừng bao giờ nghỉ ngơi, hãy sử dụng nước tăng lực, và khi bị chấn thương, vấn đề không phải tìm bác sĩ mà là loại keo dán nào. Nhưng tôi tin rằng thầy cũng đồng ý rằng con người muốn phát triển không chỉ cần cơ bắp mà còn cần tác phong và thái độ. Thầy yên tâm, tôi cũng đã khám phá qua ti vi rồi.

Để đạt thành công, tôi chỉ cần biết lựa chọn đúng hãng hàng không để đi. Muốn được yêu thương và chia sẻ, tôi không cần học văn học, lịch sử hoặc bất cứ thứ gì, tôi chỉ cần chọn đúng loại sim điện thoại. Và để tự tin, điều đó dễ dàng, tôi chỉ cần chọn đúng dầu gội đầu. Sau này, khi lập gia đình, để cả gia đình hạnh phúc, tôi chỉ cần chọn đúng loại bột nêm hoặc loại xe hơi.

Thưa thầy, nhờ truyền hình, em đã nhận ra rằng thành công thật đơn giản, em mới hiểu rằng một loại xà bông tắm còn hấp dẫn hơn bằng giáo sư và một cách uống bia cũng có thể tìm thấy bạn bè trên toàn thế giới. Vượt lên tất cả, để trở thành một con người tinh tế, mang tính nhân đạo, em chỉ cần tìm ra công nghệ điện thoại. Sau đó, khi tuổi đã cao, sức đã yếu, em cũng không cần lo lắng vì có thuốc chữa viêm ruột kết tràng và thuốc bổ não.

Lời thầy dạy thuở ấy.

“Những lời chỉ dẫn của giáo viên đã trở thành triết lý sống của chúng ta, bất kể học sinh nào cũng ghi nhớ sâu sắc. Những bài học đơn giản dưới đây sẽ khiến người đọc phải suy tư, suy ngẫm. Hãy cùng đọc và trải nghiệm nhé!”

Gửi những người chèo đò mải miết giữa sông xưa.

Gửi thầy con, người mải miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược….

Con vẫn nhớ rõ hình ảnh thầy trên bục giảng như ngày xưa. Tóc bạc pha sương, chiếc cặp sách cũ, nụ cười chứa đựng những vết chân chim đã nhạt màu bởi thời gian đã trôi qua những năm tháng cuối cùng của thời học trò trưởng thành mà không có sự già dỗi.

Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng giảng dạy, rơi vào cả tâm hồn trẻ thơ của chúng ta những bài học về cuộc sống. Thuở đó, chúng ta không biết rằng phải có một ước mơ, dù đơn giản, nhỏ bé hay lớn lao. Tấm bảng đen, từng tờ giấy trắng, những lời giảng dạy của Thầy chính là con đường dẫn chúng ta đến với những ước mơ đầu tiên ấy!

Thuở đó, chúng ta ai biết cuộc sống chỉ có những nàng tiên và ông thần, rằng Lý Thông, người già gẻ, hay yêu quái chỉ tồn tại trong truyện thôi… Cuộc sống này vẫn là một bài toán khó, chỉ khi đi qua hết quãng đường dài chúng ta mới nhận ra không có lời giải nào tốt hơn ngoài hai từ “trải nghiệm”. Thầy dạy rằng khi bước vào cuộc sống, chúng ta cần có một đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương, để đối xử tốt với những người ngay thẳng và tránh xa những âm mưu, hãm hại của những kẻ độc ác.

Thuở ấy, chúng tôi không biết “tha thứ” là một động từ tuyệt vời chỉ sau “yêu”. Thầy dạy chúng tôi đừng quay lưng với những người đã xin lỗi, đừng mang sự hận thù đến cho những người đã nhận sai, đừng tàn nhẫn với những người đã biết sửa chữa… Thầy dạy rằng trái tim không biết tha thứ là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là vật liệu không sống.

Thuở ấy, chúng tôi không biết rằng cậu bạn kia vướng vào bùn đất chỉ vì giúp ba cày thêm ruộng lúa, cũng không biết rằng cô bạn thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp đêm qua thức khuya trông em cho mẹ ốm, không biết cậu bạn bên cạnh chúng tôi có người thân bệnh nặng nên bỏ học thường xuyên…Chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây thơ nhìn cuộc đời bằng một ánh mắt như vốn dĩ, và vô tình quên mất rằng phía sau nó có thể là cả một câu chuyện dài. Thầy dạy chúng tôi hãy chú ý và chăm sóc những người xung quanh, hãy trân trọng những điều tưởng chừng bình thường nhưng vô cùng quý giá. Bởi có một ngày, sự yêu thương có thể trở nên quá muộn… Khi sự hờ hững và vô tâm đã tạo ra khoảng cách giữa con người.

Thuở đó, chúng ta không biết rằng cuộc sống luôn là một chuỗi những vòng xoay. Những khúc gập, những quanh co, những thác ghềnh luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng rằng cuộc đời là một đường thẳng… Nếu cuộc đời không có những khúc ngoặt, thì nó đã trở nên vô nghĩa rất nhiều. Thầy còn dạy chúng ta phải đối diện với thất bại, không được dừng lại khi trước mắt còn nhiều khó khăn… Đến nửa cuộc đời, tôi đã sống theo lời thầy dạy, tôi đã lớn lên một chút, thầy ơi…

4. Truyện ngắn 20-11: Người thầy, người cha thứ 2 của đời con!

Khi viết những câu này có lẽ giáo viên của con đang nhiệt tình giảng bài trên lớp cho học sinh của mình. Con biết có thể giáo viên sẽ không bao giờ đọc được những câu này nhưng con vẫn muốn viết ra với tất cả tình cảm và lòng kính trọng để biết ơn giáo viên, biết ơn người cha thứ hai trong cuộc đời con.

Thầy là một người giáo viên từ một tỉnh nghèo, một giáo viên từ vùng sâu vùng xa của Đồng Nai. Nhiều người nghe đến Đồng Nai thường nghĩ rằng đó là một tỉnh giàu có, tuy nhiên vẫn có nhiều vùng quê nghèo như quê ta thầy. Con viết những dòng này trong giờ nghỉ trưa tại cơ quan, khi con bất ngờ đọc được bài viết tri ân trên báo Tuổi trẻ. Cảm xúc của con lúc này mãnh liệt và tràn đầy, con không biết viết từ đâu, viết như thế nào. Cuộc đời con không có sự hiện diện của thầy nhưng thầy đã giúp con nhận thức được giá trị của cuộc sống, nhận thức được giá trị của tiền bạc, giá trị của lao động và là nguồn động lực để con khởi đầu một cuộc sống mới sau những thất bại đau đớn và đáng xấu hổ.

Con lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo, cái nghèo gây khó khăn và đau lòng. Vì vậy, từ bé con đã quen sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, quen nhìn bạn bè mặc áo sơ mi và quần tây mới mẻ, quen đi dép nhựa rách thay vì đôi xăng đan Bitis mới, quen với những bữa ăn đơn giản chỉ có nước mắm và rau muống luộc thay vì các món đầy đủ thịt cá như bạn bè, quen mỗi buổi sáng cầm sách đi học và buổi chiều đi làm thuê để kiếm miếng cơm no lòng.

Cha mẹ luôn khích lệ chúng tôi cố gắng học để đạt được học vấn, để tránh đói nghèo. Vì vậy, chúng tôi cố gắng học, dù có thể sẽ nghèo hơn, ăn mặc đơn giản hơn nhưng chúng tôi sẽ học giỏi hơn bạn bè của mình, chúng tôi luôn định sẵn để tiến lên phía trước. Chúng tôi cảm thấy hạnh phúc tột độ khi làm lớp trưởng suốt mười hai năm, đạt thành tích cao trong suốt mười hai năm, tự hào với giấy khen từ trường, từ sở giáo dục vì kết quả học tập, thành tích “học sinh nghèo vượt khó học giỏi”… Ngày tôi hoàn thành cấp ba và đậu đại học, tôi đã khóc như một đứa trẻ, tôi đã làm được điều mà trước đây tưởng chừng không thể làm được, khi đậu đại học, tôi là một ngọn đèn sáng cho cả xã nghèo này. Trong suốt mười hai năm đó, thầy là người đã giúp tôi rất nhiều để tôi có thể củng cố kiến thức học tập, ôn luyện để thi đại học. Ngày tôi lên đường nhập học, thầy không có gì ngoài những lời nhắn nhủ tâm huyết và một ít tiền tích trữ gửi tặng tôi làm quà. Thầy ạ, với tôi, số tiền đó là những giọt nước mắt, là công sức lao động, là những đêm không ngủ để soạn giáo án của thầy, cầm nó tôi không thể nói lên được.

Cuộc sống ở Sài Gòn khác hoàn toàn với phong cảnh ở quê nghèo và con bị choáng ngạc thực sự, con có cảm giác ở đây mọi người sống rất nhanh, hối hả quá. Con học đại học nhưng cũng giống như thời ở quê, mỗi buổi lên trường, mỗi buổi đi làm thêm, con phải tiết kiệm rất nhiều để có thể sống đủ để đi học. Ngày đó con luôn luôn yếu đuối vì thiếu thức ăn, chỉ có thầy hiểu rõ nhất, những lá thư từ hai thầy trò chúng ta gửi con đã nói rất rõ. Thầy đã động viên con để con học, cố gắng từng ngày một vì ước mơ thoát khỏi nghèo của con, thầy nói ước mơ thoát khỏi nghèo của con cũng là ước mơ của cả đời thầy.

Tuy nhiên, trong năm cuối đại học, khi kỳ thực tập sắp tới, tôi đã gặp phải cám dỗ của tiền bạc và đã phải rời bỏ trường học trong niềm đau đớn và sự tiếc nuối. Tôi đã bị cuốn vào việc cá độ bóng đá và chơi game online, dẫn đến nợ nần. Trong một phút nông nổi, tôi đã ăn cắp điện thoại và tiền của bạn trong ký túc xá để chi tiêu. Kết quả, tôi đã bị bắt quả tang và bị buộc phải nghỉ học ngay lập tức. Khi tôi bước ra khỏi cánh cổng của trường đại học, nơi tôi đã gắn bó suốt bốn năm, tôi nhận ra rằng đó là một bài học không thể nào quên, một bài học của cả cuộc đời tôi.

Con trở nên điên cuồng, con mất hết định hướng và căm ghét tất cả những ai muốn động viên, giúp đỡ mình. Khi đó con cảm thấy đó là lòng thương hại, là người ta thấy tội nghiệp và điều đó khiến con không muốn đi đâu, làm gì nữa. Một lần nữa trong cơn đau đớn và tủi nhục, thầy lại ở bên cạnh con, thầy trở thành người bạn của con để chia sẻ và khích lệ con. Thầy từng bước giúp con vượt qua mặc cảm và dẫn con đi trên con đường mới khó khăn hơn nhưng rất thực tế với hoàn cảnh của con lúc đó. Thời gian đã trôi qua, con đã trải qua những khoảnh khắc khó khăn nhất trong cuộc đời dưới sự hướng dẫn của thầy. Bây giờ con đã trưởng thành hơn, đã thành công khi hoàn thành việc học nghề và đi làm với thu nhập ổn định, con càng biết ơn thầy hơn. Chính thầy đã xác định cho con hướng đi học nghề để có một công việc với thu nhập ổn định, từ đó con sẽ đi tiếp học thêm.

Vâng con sẽ tuân theo lời thầy, con sẽ cố gắng làm việc và học đại học tại chức vào ban đêm, con sẽ thành công vì con tin tưởng, vì con luôn có thầy bên cạnh. Khi con mắc sai lầm, khi con phạm sai lỗi mọi người khinh thường con bấy nhiêu thầy lại quan tâm con bấy nhiêu. Thầy đã thức tỉnh lòng tự hào và cho con những lời khuyên đúng đắn. Con rất hạnh phúc vì giờ đây em gái con lại được thầy chủ nhiệm, thầy lại dạy thêm cho em mà không lấy một đồng tiền công nữa, lòng biết ơn của con đối với thầy là không thể đền đáp được. Thầy sống và làm việc theo những lời dạy của Bác Hồ yêu quý, là tấm gương sáng của một Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam vĩ đại.

Hôm trước tôi lướt qua internet trên các diễn đàn giảng dạy và học hỏi, tôi đã tìm thấy những bài học và phần mềm dạy toán đáng chú ý của một giáo viên có tên Nguyễn Quốc Phong từ trường THPT Định Quán. Tôi đã rất xúc động và thực sự ấn tượng khi người đó chính là người thầy mà tôi yêu mến. Dù đã có tuổi tóc điểm hoa râm, thầy vẫn tiếp cận với máy tính và viết ra những phần mềm giảng dạy toán cấp ba rất hữu ích và thực tế cho cộng đồng trực tuyến. Thật khó để ai cũng làm được những điều đó ở tuổi của thầy và trong hoàn cảnh nghèo khó của chúng ta, thầy ạ!

Lúc này con lại rơi nước mắt, giọt lệ này không còn là giọt lệ của hối hận muộn màng, của sự tự ti, xấu hổ về quá khứ đã qua, mà là của cảm động, của niềm vui. Thầy ạ, con mà viết về thầy chắc con sẽ viết mãi, viết mãi đến khi mệt mỏi mà vẫn muốn viết vì thầy và trò ta có quá nhiều tình cảm và có quá nhiều điều đặc biệt.

Con sẽ dừng viết ở đây và con luôn nhớ câu nói của thầy ”Sống trên đời mọi thứ có thể mất đi nhưng tương lai vẫn còn. Người sống lâu nhất là người cảm nhận được cuộc sống này nhiều nhất, chứ không phải là người tồn tại với thời gian lâu nhất”. Vâng. Con sẽ cố gắng, thầy yên tâm nhé!

Truyện ngắn 20-11

5. Truyện ngắn 20-11: Người Thầy Đặc Biệt

10 tuổi, lần đầu tiên chúng tôi được học tiếng Anh, nhưng không phải học ở trường mà phải đi xe hơn 3km sang nhà thầy giáo ở làng bên để học. Trong căn nhà cấp 4 nhỏ bên bờ đê thoáng mát, một thầy giáo và 4 học trò ríu rít với những bài học tiếng anh cảm động. Mỗi buổi học thêm tiếng Anh khi đó chỉ có 500 đồng, cách đây 12 năm về trước. Khi đó bốn đứa chúng tôi chỉ biết học, không quan tâm 500 đồng là đắt hay rẻ cho một buổi học tiếng Anh cảm động. Thầy là một người thầy đặc biệt cùng lớp học đặc biệt và một căn nhà cũng đặc biệt. Ngôi nhà chỉ có một gian thấp bé được xây hoàn toàn bằng xi măng. Đến những cái bàn và giường ngủ cũng được làm từ xi măng. Từ xa, ngôi nhà trông như một chuồng chim bồ câu bám trên bờ đập. Thầy viết trên một tấm bảng đen nhỏ treo trên tường, trò ngồi bàn xếp, khoanh chân trên tấm phản xây bằng xi măng. Những câu xin chào, tạm biệt… Thầy vừa dạy viết vừa dạy đọc. Thầy đứng xoay ngang khuôn mặt, miệng mở rộng, lưỡi chuyển động thật chậm để chúng tôi tập đọc theo cho đúng.

Tôi còn nhớ câu chuyện thầy kể về một nước Nga xa xôi, nơi mà thầy đã từng học, nơi có một cô gái thầy đã yêu và đã rời xa. Thầy kể cho chúng tôi nghe về một thời trai trẻ đầy ước mơ ở xứ tuyết… Trong câu chuyện đó có điều gì đó đã tan vỡ, đã chia lìa và giờ thầy ở đây, trước mặt chúng tôi…Thầy sống khá khắc khổ và hơi kỳ quặc trong mắt người dân làng. Góc mắt của thầy có nhiều nếp nhăn hay nhìn về nơi nào đó xa xăm. Thầy có nụ cười khá lạ, trước mặt chúng tôi thì rất ấm áp, nhưng khi quay đi thì ngay lập tức trở nên khó hiểu khiến tôi thấy thích thú và chỉ muốn nhìn thầy cười.

Giống như nhiều người nông dân khác, thầy cũng trồng lúa, đặt rớ tôm (vó tôm) để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Triền đập rộng lớn thầy đặt bao nhiêu là rớ. Tép được thu hoạch, thầy vừa ăn, vừa bán, con nào lớn hơn thầy đều được đặt vào cái bể xây bằng xi măng để nuôi lớn. Mỗi ngày tới học, chúng tôi thường vào bể tôm của thầy chơi, té nước làm cho những con tôm nhảy lên hỗn loạn. Khi đó thầy sẽ rối rít la chúng tôi. Nhưng cái rối rít của thầy trông rất dễ thương nên không làm chúng tôi sợ và như thế ngày nào trò nghịch dại đó cũng được lặp lại.

Thầy nói, khi chúng tôi đến học, thầy cảm thấy rất vui. Thầy nói với chúng tôi về một ngôn ngữ nước ngoài mà thầy từng say mê. Với chúng tôi, thầy bận rộn hơn vì phải ngăn chặn những trò nghịch dại, lo cho chúng tôi học tốt. Khi không còn học thầy nữa, tôi vẫn thường đi qua nhà thầy bằng xe đạp, vẫn thấy hình dáng cao gầy ấy, đặt những con tép dọc theo bờ đập, bước đi lảo đảo. Mỗi khi tôi đi qua, tôi vẫn yên tâm khi thấy hình dáng lảo đảo ấy đi bên bờ sóng ồn ào. Rồi kí ức cũng giống như những con sóng, không biết từ khi nào, tôi không còn nhớ dáng người thầy ấy nữa. Hôm nay, như mọi học trò khác của thầy, tôi lại ngồi kể về những kỷ niệm xa xưa ấy. Tôi nhớ hình bóng thầy thả những con tép nhỏ hơn vào cái bể xi măng và hy vọng chúng lớn lên, lúc đó thầy trông giống như cô Tấm đang nuôi con cá nhỏ để chờ đến phép màu. Tôi luôn ao ước thầy đã đi xa căn nhà ấy, ngôi làng ấy, đi đến vùng đất riêng của thầy. Nơi có nhiều ước mơ hơn, có thể phép màu sẽ cho thầy gặp lại người con gái thầy đã yêu. Tôi luôn ao ước điều đó vì tôi biết gương mặt ấy, nụ cười ấy, dường như không thuộc về nơi này, không nên ở lại nơi này.

6. Truyện ngắn 20-11: Thầy ơi, bây giờ mùa hoa lau trắng

Đã 10 năm đã trôi qua em không gặp lại Thầy, cũng chừng vậy thời gian em vẫn luôn mơ một ngày em có thể trở lại tuổi thơ với những kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô và bạn bè. Chiều nay em đi qua khúc sông thấy muôn vàn hoa lau trắng, những đóa lau trắng trải dài như nỗi nhớ của em về Thầy…

Bài học đầu tiên em học từ Thầy là bài giảng về lịch sử về Đinh Tiên Hoàng – vị vua thông minh đã tiêu diệt đám quân nổi loạn, đặt nền móng xây dựng độc lập tự chủ của quốc gia.

Thầy đã kể rất sống động việc khi còn nhỏ, Đinh Bộ Lĩnh cùng các bạn chăn trâu dùng bông lau làm quốc kỳ để sắp xếp chiến thuật đánh nhau với trẻ con ở làng khác, đánh ở đâu thắng ở đó, tất cả đều kính phục tôn làm “lãnh đạo”, xéo tay làm ngôi và cầm hoa lau đi hai bên để rước như vua.

Hình ảnh những cành lau trắng đã được Thầy vẽ rất xúc động và trở thành dấu ấn không bao giờ phai nhạt trong tôi và nhiều thế hệ học sinh chúng tôi ngày ấy. Thầy đã giảng cho chúng tôi biết nhiều bài học về lịch sử, về tình yêu đất nước và tinh thần kiên cường bất khuất của dân tộc… Nhưng có một điều, Thầy chưa bao giờ kể về bản thân, về cuộc sống quân ngũ của Thầy. Thầy là người bị thương, Thầy trở về từ chiến trường và đã để lại nơi đó một cánh tay. Tôi nhớ những dòng chữ bằng phấn trắng Thầy viết lên bảng bằng tay trái xiên xiên, đột nhiên cảm thấy cay cay sống mũi…

Trong quá khứ, món quà mà em và các bạn trong nhóm học sinh giỏi Văn đã tặng Thầy nhân ngày 20-11 là một đóa hoa lau trắng. Thầy đã rất xúc động. Thầy cẩn thận đặt “đóa hoa đặc biệt” ấy của chúng em vào một bình hoa được làm từ gốc tre ngà trong phòng làm việc của Thầy. Sau đó, Thầy quay lại và nói với chúng em với giọng xúc động: hoa lau trắng nhắc Thầy nhớ mẹ, nhớ những người đồng đội cũ. Thầy kể, chữ đầu tiên hồi đó Thầy học là chữ 0.

Để thầy dễ nhớ, mẹ Thầy nói nếu khi con nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua mái nhà của mình, thấy những hình tròn, đó là chữ 0. Nhà Thầy trước kia được lợp bằng tranh mây. Những bức tranh mây mà cha Thầy đã vất vả mang về từ trong rừng sâu, kiên nhẫn mang trong mấy tháng trời mới đủ làm mái nhà. Người thầy đầu tiên trong cuộc đời Thầy chính là mẹ Thầy. Những con số đầu tiên Thầy biết cũng từ mẹ. Học đếm từ số 1 đến số 10, rồi cả phép cộng, trừ, nhân, chia cũng bằng những củ khoai, những món quà của mẹ mỗi buổi chợ chiều cho chị và mấy đứa em.

Bài học làm người mẹ cũng dạy Thầy bằng những câu ca dao “Lá lành đùm lá rách”, “Ăn xem nồi ngồi xem hướng”, “Học ăn học nói học gói học mở”,… Chỉ đơn giản là những lời dạy hàng ngày, không có bất kỳ giáo án nào ngoài giáo án trái tim, tấm lòng yêu thương con hết mực… Câu chuyện kể của Thầy cũng là một bài học Thầy muốn dạy lại cho em, về tình yêu và lòng nhân ái. Có lẽ em sẽ nhớ và tôn trọng Thầy hơn bởi những điều thật giản dị như vậy.

Trong giấc mơ tràn đầy hoa lau trắng, em nhìn thấy tuổi thơ của mình trở về một cách yên bình, trong lành. Em nhớ Thầy nói rằng mỗi loài hoa đều có một linh hồn riêng, đều mang những giá trị mà chưa ai viết hết, nói hết được.

Hiện tại đứng trước dòng sông rộng bao phủ bởi hàng ngàn cánh hoa lau trắng – loài hoa giản dị đã trở thành kỷ niệm thiêng liêng trong lòng tôi khi nhớ về Thầy, về bài học đầu tiên từ Thầy. Trong tâm hồn tôi, hình ảnh của Thầy giống như một ngọn núi với những cành cây tạo bóng mát cho tôi trong suốt mùa nắng chói chang, cũng là nơi yên bình tôi muốn trở về mỗi khi mệt mỏi trong một vùng đất xa lạ.

Mùa đông đã đến thu hút gió. Bên bờ triền sông hoa lau trắng lại vẫy vùng trong gió. “Cây lau có một sức sống bền bỉ và kỳ diệu, dù gió mưa có thổi bao nhiêu thì hoa vẫn nở đúng mùa và vẫn trắng tinh khôi. Con người cần phải kiên nhẫn hơn loài hoa lau đó…”.

Thầy đã hướng dẫn em như vậy. Đến hiện tại, em vẫn luôn mang theo bên mình hình ảnh của một màu hoa – trắng trong sáng như những tình cảm yêu thương của những học sinh dành tặng cho thầy cô giáo…

Thầy giảng rằng trái tim không biết tha thứ là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.

Gửi những người chèo đò mải miết giữa sông xưa.

Gửi thầy con, người mải miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược….

Con vẫn nhớ rõ hình ảnh thầy trên bục giảng như ngày xưa. Tóc bạc pha sương, chiếc cặp sách cũ, nụ cười chứa đựng những vết chân chim đã nhạt màu bởi thời gian đã trôi qua những năm tháng cuối cùng của thời học trò trưởng thành mà không có sự già dỗi.
Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng thầy viết, rơi vào cả tâm hồn non nớt chúng con những bài học về cuộc đời.

Lúc đó, chúng tôi không biết rằng phải có một ước mơ, dù đơn giản, nhỏ bé hay lớn lao. Chiếc bảng đen, từng tờ giấy trắng, những lời giảng dạy từ Thầy chính là con đường dẫn chúng tôi đến với những ước mơ ban đầu đó!

Thời thơ ấu, chúng ta không biết rằng cuộc sống chỉ có những nàng tiên và chú bụt, rằng Lý Thông, bà cụ kỳ lạ, hay ác quỷ chỉ tồn tại trong truyện thôi… Cuộc sống này vẫn luôn là một bài toán khó khăn, cho đến khi ta trải qua hết một cuộc hành trình dài mới nhận ra không có gì tốt hơn từ “trải nghiệm”.

Thầy giảng rằng khi bước vào cuộc sống, chúng ta cần có một cặp mắt sáng và một trái tim biết yêu thương, để đối xử tốt với những người đúng đắn và tránh xa những âm mưu, lòng tham của những kẻ ác.

Thuở ấy, chúng tôi không biết “tha thứ” là một động từ tuyệt vời chỉ sau “yêu”. Thầy dạy chúng tôi đừng quay lưng với những người đã xin lỗi, đừng mang sự hận thù đến cho những người đã nhận sai, đừng tàn nhẫn với những người đã biết sửa chữa… Thầy dạy rằng trái tim không biết tha thứ là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là vật liệu không sống.

Thời thơ ấu, chúng tôi không biết rằng bạn kia bẩn đầy bùn đất chỉ vì giúp cha cày thêm ruộng lúa, không biết rằng bạn bên cạnh đang có người thân bệnh nặng nên hay bỏ học. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ ngây thơ nhìn cuộc sống một cách đơn giản, không hề biết rằng sau mỗi người đều có một câu chuyện dài. Thầy dạy chúng tôi hãy chú ý và quan tâm đến những người xung quanh, hãy trân trọng những điều tưởng chừng như bình thường nhưng lại rất quý giá. Vì có một ngày, tình yêu cũng có thể quá muộn… Khi sự lơ đễnh và vô tâm đã tạo ra khoảng cách giữa con người.

Thời thơ ấu, chúng ta ai biết cuộc sống luôn là những vòng xoay. Những chông gai, những khúc mắc, những trở ngại luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng về cuộc sống là một con đường thẳng… Nếu cuộc sống của chúng ta không có những bước ngoặt, rõ ràng nó đã trở nên vô nghĩa đi rất nhiều rồi.

Thầy vẫn dạy chúng con phải biết cảm ơn trước những thất bại, không ngừng tiến lên dù phía trước còn nhiều khó khăn… Quá nửa cuộc đời con đã sống đúng như lời thầy chỉ dạy, con đã trưởng thành hơn một chút rồi, thầy ơi….

Dẫu đông dài, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông….

Những người chèo đò vẫn mải miết qua sông đưa khách….

Dẫu gió lạnh, đèn khuya, lưng áo mỏng….

Thầy tôi trăng hắt những đêm kia, vẫn mải miết chèo đời….

7. Truyện ngắn 20-11: Người thầy trong trái tim em

Trong mỗi cuộc sống con người, luôn tồn tại những kỷ niệm, có những kỷ niệm vui mà chúng ta muốn nhớ mãi nhưng cũng có những kỷ niệm buồn mà chúng ta muốn quên đi. Đối với tôi, kỷ niệm mà tôi muốn nhớ mãi là thời học trò trong những năm cấp hai của tôi. Mỗi năm học trôi qua, tôi luôn có thêm người thầy, người cô để ghi nhớ trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong khoảnh khắc vài tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc.

Chắc chắn các bạn ngồi đây cảm thấy lời của tôi là mâu thuẫn. Tôi đang học lớp chín nên đúng ra tôi nên viết về những thầy cô trong các năm học trước của mình, nhưng tôi lại viết về giáo viên đang dạy tôi trong năm học này? Có thể đối với những bạn khác, cô chỉ mới đứng lớp trong hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã gắn bó hơn sáu tháng rồi.

Bà đã giảng dạy cho tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Bà là một người rất tận tụy, giảng dạy tỉ mỉ cho học sinh. Khi bà giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của bà đã thu hút chúng tôi vào bài học. Bà giảng dạy, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh cảm nhận ý nghĩa của từng chi tiết đó rồi phát triển thành những đoạn văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ những bài giảng của bà mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười lăm năm lưu lạc, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư dung tốt đẹp. Những bài mà trước đây đọc không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới hay, mới sâu sắc làm sao! Mọi người thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ nhưng điều kì lạ là khi bà giảng dạy chúng tôi càng cảm thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà bà luôn được học sinh chúng tôi yêu mến.

Khi bước vào năm học, tôi rất hạnh phúc khi được cô làm chủ nhiệm. Trong vai trò đó, cô trông nghiêm túc hơn trong mùa hè. Khi lớp đạt hạng cao, cô khích lệ, khen ngợi, mỗi khi lớp đạt hạng thấp, cô nhắc nhở, động viên lớp cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là một giáo viên chủ nhiệm nên tôi có thể hiểu được sự khó khăn, gánh nặng khi đảm nhận chức vụ chủ nhiệm một lớp cuối cấp. Càng hiểu được sự gian khổ của cô, tôi càng quyết tâm giúp lớp đạt được hạng cao hơn. Đối với các lớp khác, tiết chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, vì nó luôn khiến các bạn lo sợ vì sẽ bị trách mắng. Nhưng với lớp tôi, giờ chủ nhiệm lại trở thành thời gian nghe những câu chuyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi yêu những câu chuyện đó vì chúng luôn giúp chúng tôi rút ra những bài học quý giá cho bản thân. Tôi đã từng đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi lớp tám. Có lẽ vì vậy mà cô kỳ vọng vào tôi trong kì thi năm nay. Tôi đã tự thề phải cố gắng hơn, tôi phải đậu để không làm cô thất vọng. Nhưng tôi đã thất bại. Tưởng rằng cô sẽ la mắng tôi, trách móc tôi, nhưng không. Tôi mãi nhớ câu nói của cô khuyến khích các bạn trong lớp: “Cho dù các em thi không đậu cũng đừng buồn, vì các em còn nhiều cơ hội khác để nắm bắt.” Nhưng thực sự thì càng được cô khích lệ, tôi lại càng cảm thấy đau lòng hơn. Tôi đã tự hỏi trong lòng mình liệu tôi đã cố gắng hết sức chưa, tôi đã tập trung vào môn văn chưa? Mặc dù vậy, cô vẫn không la mắng, trách móc tôi một lời nào mà vẫn dịu dàng động viên, an ủi tôi. Điều đó sẽ là động lực để tôi tiếp tục bước đi và cố gắng, nỗ lực hơn nữa trên con đường học tập của mình.

Lớp chúng tôi có một bạn mặc dù gia đình khó khăn nhưng học rất giỏi. Cả nhóm chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn đó nhưng trong lớp lại có bạn nói: ”Tại sao chỉ có sinh nhật bạn đó là tổ chức còn sinh nhật chúng ta thì không tổ chức?” Nghe thấy câu nói đó, cô đã nói: ”Hoàn cảnh bạn khó khăn, có lẽ mấy năm nay cũng chưa có được một ngày sinh nhật cho mình, tuy ở đây chỉ là một chút gì đó nhỏ thôi nhưng ít nhất cũng khiến bạn cảm thấy vui…” Nói đến đây, cô đã khóc. Nhìn giọt nước mắt của cô rơi xuống mà lòng chúng tôi chạnh lại. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ từ lời nói của cô thôi mà đã khiến chúng tôi hiểu được thế nào là sự chia sẻ, thế nào là ấm áp tình bạn. Giọt nước mắt ấy đã khiến chúng tôi phải nhìn lại bản thân. Chúng tôi được sống trong hoàn cảnh đầy đủ, may mắn hơn thì tại sao lại không chia sẻ sự may mắn đó cho người bạn của mình để họ cảm thấy lòng ấm áp hơn? Khi nhìn những giọt nước mắt ấy, tôi chợt nhận ra cô không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là một người đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng thấu hiểu học sinh của mình.

Văn của tôi không lộng lẫy, tỉ mỉ, cũng không đặc biệt như những bài văn mà các bạn đã đọc. Khi tôi viết những dòng cảm nhận này, tôi không nghĩ rằng mình sẽ được khen. Tôi chỉ viết bằng lòng yêu thương, tôn trọng cô từ tận đáy lòng mình. Tôi không đề cập tên cô vì tôi nghĩ các bạn cũng có giáo viên dạy văn như tôi và tôi cho rằng cô cũng không thích như vậy.

Sáu tháng, chưa đầy một năm nhưng cô đã để lại trong tôi một ấn tượng rất sâu. Cô như là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu trường học là ngôi nhà thứ hai thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cô ơi, con cảm ơn cô vì những điều cô đã dành cho con, con sẽ nỗ lực để thành công và “đạt được nhiều thành tựu” trong cuộc sống.

8. Truyện ngắn đăng báo tường: Có một người thầy dạy tôi như thế

Tình yêu đối với Thầy xuất phát từ những bài học mà Thầy đã truyền đạt trong mỗi buổi học. Qua những đoạn văn, những bài thơ, Thầy đã giúp trò hiểu về cuộc sống, hiểu về con người, hiểu về chính mình và biết cách sống tốt hơn. Tiếng nói của Thầy ấm áp và tràn đầy, cách giảng bài của Thầy rất duyên dáng, khiến mỗi buổi văn trở nên thú vị hơn. Tất cả trò hầu như bị cuốn hút, mê hoặc bởi biển kiến thức vô tận của Thầy. Trò thực sự ngưỡng mộ Thầy và mong muốn có thể hiểu và tiếp thu tất cả những điều mà Thầy đã truyền đạt.

Trò yêu Thầy bởi những đặc điểm rất đặc biệt của Thầy. Các bạn ai cũng nói: ”Thầy mình rất thích tỏ ra”. Thầy tỏ ra nhiều lắm, nhưng trò nhớ nhất là thầy hay kể về những chị học trò cũ của Thầy vừa xinh, vừa giỏi, lại rất thành công. Ban đầu trò luôn khó chịu và thấy sao Thầy kiêu căng. Rồi trò bỗng nhận ra, trong lời tỏ ra đó ẩn chứa biết bao niềm vui, niềm tự hào về những thành quả mà Thầy đã đóng góp. Và trò biết rằng, Thầy muốn chính lời tỏ ra đó sẽ trở thành động lực thúc đẩy các trò cố gắng.

Trò yêu thầy vì ngoại hình mang đầy tài năng của Thầy. Các chị khóa trước của thầy vẫn nói Thầy rất duyên dáng, trò cũng thấy thế. Đến bây giờ trò vẫn không quên được ngày đầu tiên thầy bước vào lớp với mái tóc hơi dài, trên đầu đội một chiếc mũ nồi, trông thầy thật tài năng. Và cả cặp kính thầy vẫn thường mang theo nữa. Trò thích được nhìn Thầy đeo cặp đó ngồi đọc sách, ánh mắt của thầy xa xăm và đăm chiêu đến khó diễn tả. Có lẽ hình ảnh ấy của Thầy sẽ mãi in sâu và tươi sáng trong ký ức của trò.

Truyện ngắn đăng báo tường: Có một người thầy dạy tôi như thế đã giúp tôi hiểu thêm về cuộc sống và trưởng thành, đồng thời truyền cảm hứng và khám phá những giá trị mới.

9. Truyện ngắn về thầy cô: Nhớ thầy

Những buổi chiều mưa màu hạ mang theo hương ngọt từ đất phủ lên và thấm vào mũi không thể xua đi cái nắng oi bức mùa hè, những cánh hoa bằng lăng tím đậm trước cửa bị nước mưa làm cong xuống, nặng trĩu quệt ngang đầu. Một số vũng nước vẫn còn đọng trên đường chưa kịp chảy vào cống, lấp lánh những bọt nước vừa tạo thành lại vỡ tan theo những kỷ niệm nhạt nhòa về một thời xa xăm. Buổi chiều mưa nhìn ra phố vắng, nhìn những người vội vã tìm nơi trú mưa hoặc tìm một cái bóng cây nào đó mà vội vàng mua chiếc áo mưa tiện lợi, lòng tôi hoài niệm về một mùa mưa nhiều năm trước, với biết bao kỷ niệm về trường, về lớp liên quan đến cơn mưa chiều khi chia tay đột ngột tràn về như một đoạn phim chậm, một đoạn phim không màu có lẽ đã cũ lắm nhưng cũng không kém phần sống động, rõ ràng đến từng chi tiết…

Năm đó, tôi mới học lớp sáu, bước vào trường không khỏi xa lạ và ngạc nhiên. Thầy giáo dạy Toán của tôi lúc đó tên là Hùng. Khác với những thầy giáo dạy Toán khác có hình dáng cao lớn, đôi mắt sáng quắc với cái nhìn nghiêm khắc, gõ thước liên tục xuống bàn mỗi khi kêu học sinh lên trả bài, thầy Hùng của chúng tôi khá thấp, lưng hơi khòm, đầu hơi hói, vầng trán cao và đặc biệt là đôi mắt sáng tỏa cái nhìn thân thiện, ấm áp. Và có lúc, tôi còn thấy trong đôi mắt ấy ẩn chứa một nỗi buồn riêng tư, sâu xa chỉ thoáng qua trong mơ hồ khi thầy nhìn xa xăm vào không gian vô định. Giọng nói của thầy trầm, rất trầm, ấm và mang sức truyền cảm đến nỗi, ai nghe thầy đang giảng bài bên lớp tôi đều tưởng rằng chúng tôi đang có giờ Văn. Thầy thân thiện và giản dị, đi dạy thầy chỉ mặc chiếc quần đen với cái áo nâu đã sờn, nhưng trông thầy lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ. Thầy viết chữ không thật đẹp, thậm chí có người còn chê nét chữ thầy nhìn tròn tròn cụt cụt như quả trứng gà í, nhưng rất thẳng hàng, ngay ngắn và đều. Nhìn nét chữ ấy cũng có thể đoán được một phần phẩm chất bên trong con người thầy. Học trò kính trọng cũng một phần bởi sự giản dị và chân chất của thầy.

Thầy thường đi giảng dạy trên chiếc xe máy cũ kĩ, có vẻ như đã lỗi thời rồi. Đôi khi tôi thấy thầy vất vả đạp xe chạy ra cổng thì bỗng dưng xe lại bị hỏng, thế là thầy phải đi bộ một đoạn khá xa để đến tiệm sửa xe máy. Những lúc như thế, một số chúng tôi lại chạy tới hỏi thầy xe bị làm sao, thầy chỉ cười nói: “Chiếc xe của thầy nó cứ bị hỏng mãi!”. Nghe nói nhà thầy cách xa lắm, ở tận trên thị trấn, vợ thầy làm nghề bán trái cây ở chợ. Chính vì vậy, lũ chúng tôi thỉnh thoảng vẫn thấy thầy trên chiếc xe máy cũ kĩ đó, chở từng thùng trái cây để giao hàng cho vợ. Chúng tôi có người chào thầy, có người hét lớn gọi thầy, thầy đều cười hiền và gật đầu hoặc vẫy tay chào lại.

Năm đó, trong những ngày gần kỳ thi học kì Một, thời tiết bất ổn, mưa lớn. Ba mẹ bảo tôi nghỉ nhưng tôi vẫn quyết đòi đi học. Gần một nửa lớp nghỉ học, chỉ có vài giáo viên đến trường. Vào ngày đó lại có tiết Toán, chúng tôi biết thầy Hùng ở xa không thể đến được nên chuẩn bị về. Từ xa, thầy Hùng xuất hiện trong bộ áo mưa rách vì gió mạnh, trên chiếc xe cà tàng nổ tạt tạt vì bị vô nước, và, thầy luôn đúng giờ. Chúng tôi lúc đó ai cũng thương thầy, hầu hết giáo viên ở xa trường đều vắng mặt, chỉ có thầy không quản nắng mưa gió bão lên lớp vì sợ chúng tôi đến chờ mà không thấy thầy đâu. Vào ngày đó, mặc cho mưa gió ầm ĩ ngoài trời, trong lớp học chúng tôi vẫn ấm áp hơn bao giờ hết nhờ có tình thương vô bờ bến của thầy.

Còn nhớ ngày đó, tôi là một học sinh giỏi trong lớp nhưng rất nghịch ngợm và bướng bỉnh giống như con trai. Thầy Hùng cũng rất trọng tôi vì tôi học khá giỏi, những ngày đầu năm tôi rất kính trọng thầy, nhưng càng về sau thấy thầy hiền lành, tôi càng tỏ ra không nghe lời, đôi khi còn hòa lẫn với nhóm bạn nói những câu trêu chọc thầy, đặc biệt khi thấy thầy đang mua những thùng trái cây từ chợ. Thầy luôn hiền lành và dễ tính với chúng tôi nên có một số đứa rủ nhau chơi khăm thầy, hoặc đùa cợt dám tranh luận với thầy. Tôi thấy chúng nó không biết cách tôn trọng thầy là quá đáng, nhưng không thể phủ nhận rằng mình cũng đã tham gia vào những trò phá phách của nhóm con trai trong lớp để làm trò cười. Dù sau mỗi lần như vậy thầy không tỏ thái độ giận dữ hay tức giận, lòng tôi có chút ăn năn.

Bước sang học kỳ Hai, tất cả chúng tôi đều nhận thấy thầy trở nên khó tính và đôi khi nhăn nhó hơn. Thầy cũng không quát tháo gì đến chúng tôi, thầy vẫn dạy rất nhiệt tình, nhưng thầy cũng không còn cười nhiều như trước. Một số bạn còn đồn rằng thầy không thích lớp tôi nữa, thầy ghét chúng tôi rồi nên mới như vậy, điều này khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu mỗi khi học tiết của thầy. Cho đến một ngày gần đến đợt thi cuối kỳ Hai, thầy cho chúng tôi một bản tóm tắt ôn tập và hẹn tuần sau sẽ giải đáp. Thầy còn lên lịch ôn cho chúng tôi hai buổi khi thầy có thời gian, tất nhiên, chúng tôi chỉ cần tham gia học đầy đủ mà không phải đóng tiền gì cả. Rồi đột nhiên, sau ngày đó, chúng tôi nghe mấy bạn lớp khác nói rằng thầy bị ốm nên không thấy đi dạy nữa. Đến hôm chúng tôi có tiết Toán, vẫn không thấy thầy lên lớp. Bạn lớp phó hớt hải chạy vào “Các bạn ơi, các bạn ơi, thầy của chúng ta vào viện rồi, nên buổi học Toán hôm nay lớp chúng ta trống rồi!”

Chẳng biết tâm hồn thơ trẻ lúc ấy nghĩ thế nào, chúng tôi nhảy mừng vui vì được nghỉ hai tiết Toán, đứa nào đứa nấy chạy về sân trường tiếp tục mấy trò chơi nhảy dây, đá cầu quen thuộc. Đến tiết tiếp theo, dù gần đến ngày thi, chúng tôi vẫn hạnh phúc vì lại được nghỉ tiết. Thật ra, tôi cũng có nghe lớp trưởng nói qua về việc sẽ vào viện thăm thầy, nhưng nhà thầy ở xa quá, nếu đi xe lên tận đó thì trông như mười mấy cây số sợ xe cộ nguy hiểm, ba mẹ chúng tôi thì đều bận rộn công việc không thể đưa đi được. Mà có muốn đi cũng không có thời gian, gần kỳ thi học kỳ rồi còn bao nhiêu môn chưa học. Đầu óc non nớt lúc đó chỉ nghĩ thầy bị bệnh rồi sẽ khỏe lại, sẽ đi dạy và ôn tập cho chúng tôi nên chẳng có gì phải lo lắng.

Một ngày cuối năm mùa hạ, tiếng ve sầu reo vang trên những cụm hoa phượng đỏ thẫm, lớp tôi vừa hoàn thành bài tập thể dục và chuẩn bị vào lớp thì thấy một số bạn đứng tập trung trước cánh cửa văn phòng. Tính tò mò của tôi đã khiến tôi chạy lại xem và đột nhiên nghe tin sốc “Thầy Hùng đã qua đời! Vừa mới mất hôm qua do tai biến.” Tai tôi vang lên tiếng ồn ào, tôi hét to không tin, không tin rằng thầy đã ra đi, không tin rằng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại thầy! Nhưng đôi chân tôi như muốn đổ gục, xung quanh tôi, tiếng khóc thảm thiết của bạn bè trong và ngoài lớp tràn ngập tai tôi như hàng ngàn con ong bay vo ve. Rồi mưa bắt đầu rơi, tôi chỉ biết đứng dưới cơn mưa, hai mắt đầy nước…

Khi đó, chúng tôi đều hiểu rằng mặc dù thầy là người hiền lành, ít nói, và lũ học trò thích trêu chọc thầy, nhưng tận đáy lòng, chúng tôi đều rất kính trọng thầy. Chúng tôi coi thầy như cha ruột của mình, dù không nói ra, nhưng chúng tôi biết rằng thầy cũng coi chúng tôi như con của mình. Thầy biết chúng tôi còn nhỏ nên thích chơi phá, nhưng thầy không bao giờ la mắng chúng tôi. Nhưng tôi ước thầy đã từng la mắng, đã từng than phiền về chúng tôi, để gương mặt hiền từ và nụ cười ấm áp của thầy không mãi ám ảnh trong tâm trí tôi! Thầy quá hiền, quá thật thà, và đã ra đi quá sớm!

Tôi nhớ về thầy, về những kỷ niệm đã phai nhạt đi trong một trận mưa rào đầu hạ. Còn một điều nữa, mà cho đến bây giờ tôi mới hiểu. Không phải thầy ra đi vì bị bệnh đột ngột đâu, thực ra thầy đã mắc bệnh từ giữa học kỳ Hai năm đó kết hợp với những cực nhọc trong công việc dạy học mới khiến thầy ra đi sớm như vậy. Thường thì thầy lên lớp với gương mặt mệt mỏi, đôi khi hơi nhăn nhó và ít cười hơn, ai biết đâu lúc đó cơn đau đang làm khó chịu mà thầy vẫn cố gắng bước lên bục giảng để truyền đạt kiến thức cho chúng tôi. Con chỉ mong rằng thầy còn sống lại dù chỉ một giây để nghe lời cảm ơn về tất cả những gì thầy đã làm cho con, và cũng mong thầy tha thứ cho đứa học trò ngây thơ này về những phút bất kính với thầy mà con vô tình đã gây ra, không biết có thể khiến thầy buồn không… Thầy còn giận con không?

Có một người Thầy dạy tôi như thế….

Và cuối cùng, không chỉ là lòng kính yêu của một học trò dành cho Thầy giáo, mà hơn thế là tình yêu của một người con gửi tới người cha yêu dấu. Con thực sự xúc động và luôn cảm thấy ấm áp vô cùng về tình cảm đồng lòng, sự quan tâm sâu sắc mà Thầy dành cho các con. Con còn nhớ, mùa đông năm ấy, chân con bị đỏ, ngứa và sưng tấy. Thầy biết và đã chỉ cho con cách ngâm chân vào nước ấm pha với muối. Mùa đông năm nay đang đến, chân con có lẽ sẽ không còn đau nữa, nhưng con mãi không quên bài thuốc đó của Thầy. Bởi đó không chỉ là một phương thuốc mà còn chứa đựng tình yêu thương từ một người cha.

Thầy ơi, thầy còn buồn nhiều không? Các học sinh biết đã nhiều lần làm thầy lo nghĩ, bận tâm. Mỗi khi học sinh lười học, họ bỗng nhận ra trên khuôn mặt thầy một chút tiếc nuối, lo lắng. Sự tiếc nuối thầy dành cho thế hệ học sinh ngày hôm qua, lo lắng thầy gửi vào học sinh ngày hôm nay. Học sinh muốn được cùng nhau xin lỗi thầy, họ sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.

Một ngày 20/11 sắp tới. Với thầy ngày này năm nay đã khác, Thầy đã rời xa bảng đen, phấn trắng và xa biết bao học trò thân yêu. Trò cũng không còn ở ngôi trường quen thuộc, được nghe tiếng Thầy giảng bài, được Thầy quan tâm hay được thấy nét suy nghĩ sâu xa của Thầy nữa. Vậy nên, lúc này trò muốn được tiếp tục những lời kính yêu thầy từ các chị, muốn cùng các bạn cùng thế hệ học trò gửi tới Thầy lời tri ân sâu sắc nhất.

10. Truyện ngắn về thầy cô: Ân Tình Lắng Đọng

Người ta nói mùa thu là thời điểm của tình yêu, là thời điểm bắt đầu vào trường, là thời điểm mà các bạn trẻ bắt đầu theo đuổi những ước mơ trên con đường cuộc sống. Quả thực, có rất nhiều lý do để chúng ta mong chờ mùa thu. Đó là niềm vui khi chào đón cái se lạnh của mùa đất trời, ngửi thấy mùi hương hoa sữa thoang thoảng phả vào trong gió. Tuy nhiên, tôi lại thích mùa hè hơn mùa thu. Tôi yêu cái nóng của mùa hè với tiếng ve kêu râm ran, rồi yêu mùa hè khi nhìn thấy những bông hoa phượng nở đỏ tươi trên góc sân trường, yêu mùa hè vì nó là khoảng thời gian tươi đẹp bên cạnh bạn bè. Và hơn tất cả… Mùa hè làm tôi nhớ đến thầy.

Thầy tôi khi đó đã trên 50 tuổi nhưng trông thầy có vẻ già hơn với con số đó. Giống như các thầy giáo khác, thầy luôn ăn mặc rất giản dị, chỉ có chiếc áo sơ mi màu xanh và chiếc quần đen đã đi cùng thầy suốt nhiều năm trên bục giảng. Mái tóc của thầy đã có một ít sợi bạc, màu sắc mà chúng tôi rất thích. Nhóm con gái từng nói với thầy rằng chúng thích màu tóc của thầy vì nó giống màu bụi phấn. Chỉ vì điều đó mà thầy cũng mỉm cười, đó là nụ cười hạnh phúc và đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời. Nhưng điều mà tôi mãi không quên chính là đôi mắt của thầy. Đôi mắt thầy sáng, khi nhìn vào đó, tôi cảm nhận được rằng đó là một người đã trải qua rất nhiều gian truân trong cuộc sống. Nhưng đôi mắt đó luôn nhìn chúng tôi với lòng trìu mến và yêu thương, tạo nên sự ấm áp và tạo niềm tin lớn với người đối diện.

Lần đầu tiên bước chân vào lớp 1, ngày đầu tiên đến trường mọi thứ vẫn còn rất xa lạ với một đứa trẻ như tôi khi ngày hôm qua vẫn còn nhớ rõ mẹ mua cho chiếc xe điều khiển chạy bin như mấy đứa trẻ trong khu phố. Quả thật khi ta rời xa ngôi nhà thân thương để bước vào thế giới xung quanh, ta mới cảm thấy mình thật nhỏ bé biết bao. Tôi vẫn nhớ rất rõ cái lúc phải xa tay mẹ để bước vào lớp học.

Nam, hãy vào lớp cùng các bạn đi con. Con nhìn các bạn kìa, có ai cứ bám lấy mẹ như vậy không? – Mẹ nói.

Không. Tôi không muốn đi học đâu. Mẹ cho tôi về! – Tôi la lên như đã quên đi tư cách là một người con khi đang ở bên mẹ. Tiếp tục như vậy, tôi không để ý đến những ánh mắt lạ lẫm khó hiểu từ các bạn cùng lớp và ánh mắt tức giận từ mẹ, tôi tin chắc rằng mẹ sẽ từ bỏ và đưa tôi về nhà. Tôi vẫn la lên “Tôi muốn về”, vùng vằng tay chân ngồi xổm xuống đất để khiến mẹ khó xử. Và đúng lúc đó, một người đàn ông đã già bước đến, ngồi xuống cạnh tôi với sự ôn hòa nói:

Em là học sinh mới phải không? Đứng lên và đi vào lớp với thầy trong vòng 5 phút thôi. Sau đó nếu em không thích, em có thể về nhà với mẹ. Được không? Tôi nhìn trầm ngâm một lúc rồi ngước lên nhìn mẹ. Mẹ cười nhẹ và gật đầu đồng ý. Thầy giúp tôi đứng dậy và đi vào lớp, tôi cúi gằm và rụt rè đi sau lưng mẹ để tiến vào lớp học. Vào lớp, thầy cho tôi một cuốn sách màu vàng rất đẹp, đó là cuốn sách Tiếng Việt mà sau này tôi biết. Lật từng trang sách, tôi như bước vào một thế giới khác với cuộc sống ở đây. Một thế giới đầy sắc màu cổ tích đủ để làm cho tâm trí của một đứa trẻ 6 tuổi vui sướng kỳ lạ. Thầy nói sau này tôi sẽ được học những điều hay như vậy, được chiêm ngưỡng và cảm nhận những điều tuyệt vời của thế giới xung quanh và sẽ được biết về những điều kỳ diệu của cuộc sống. Rồi thầy nhìn xa xăm, nhẹ nhàng nói:

Em đã thấy những con chim kia chưa? Những con chim đó cũng được sinh ra từ những quả trứng, được chim mẹ ấp ủ chăm sóc suốt ngày đêm, để rồi xa chim mẹ nên giờ đây mới có thể biến thành những con chim bay đến những vùng đất mới, những bầu trời cao rộng. Em cũng vậy, chỉ khi em biết xa vòng tay của mẹ để bước chân ra thế giới, em mới có thể bay cao và xa như những con chim kia. Có thể em vẫn chưa hiểu hết những gì thầy vừa nói nhưng thầy tin rằng thời gian sẽ trả lời tất cả, em ạ. Năm phút ngắn ngủi đã trôi qua. Thầy hỏi: “Vậy bây giờ, Nam còn muốn về với mẹ không?”. Tôi không trả lời, chỉ biết cúi gầm mặt xuống ngượng nghịu như thể mình vừa làm điều gì có lỗi với mẹ. Thầy mỉm cười, mẹ cũng vậy, có lẽ họ đã hiểu rằng tôi muốn ở lại đây, ở lại lớp học này biết chừng nào để được thầy mang đến cho tôi biết bao điều kỳ diệu đó, những điều mà ngôi nhà nhỏ bé của tôi không bao giờ có thể cho tôi biết. Đó là buổi đầu tiên đến lớp mà tôi không bao giờ quên hay chính xác hơn là tôi không thể nào quên được cái ngày ấy, cái ngày mà Thượng Đế đã mang đến cho tôi một người thầy, người cha đã dìu dắt cho tôi những bước đi đầu tiên khi bước vào cuộc sống.

Thời gian cứ thế trôi qua, chính như những gì tôi hy vọng, thầy giáo dạy tôi đã truyền đạt cho tôi rất nhiều điều thú vị. Làm sao tôi có thể quên những buổi hoạt động thầy hát cho cả lớp nghe, giọng thầy ấm áp tràn đầy yêu thương. Rồi khi thầy đứng ra giải quyết xung đột giữa những học sinh đánh nhau, lúc đó thầy khác hẳn, sự nghiêm túc và quyết đoán của thầy biến những mâu thuẫn trở thành những bài học quý giá về cách đối nhân xử thế trong cuộc sống. Nhưng với tôi, thầy đẹp nhất khi giảng bài, với hình ảnh của một người chèo đò cẩn thận, thầy mang đến cho chúng tôi con thuyền tràn đầy những kiến thức mới lạ. Ôi! Cái dáng người cao lớn, một tay cầm quyển sách, một tay cầm phấn viết từng chữ từng chữ ngay ngắn thẳng hàng trên bảng sao mà giản dị và trang nghiêm đến thế. Những tháng ngày tươi đẹp ấy cứ thế trôi qua trong đôi mắt trong veo của cậu học trò nhỏ.

Nhưng tôi chỉ được học từ thầy đến hết lớp 3, sau đó, do lý do gia đình nên gia đình tôi phải chuyển đến một huyện nhỏ ở Hà Nội. Tôi buồn và nhớ rất nhiều những giờ giảng của thầy, ánh mắt và lời khen khi tôi đạt được thành tựu cao trong học tập. Bây giờ, tôi đã trở thành một sinh viên năm thứ nhất của trường Đại học sư phạm Hà Nội. Tôi lớn lên và trưởng thành hơn rất nhiều. Và hôm nay, tôi muốn quay trở lại thăm lại trường cũ, quay lại với nơi mà tôi bắt đầu những bước đi đầu tiên. Bắt xe về Thái Bình, tôi ngay lập tức chạy thẳng tới ngôi trường cũ. Niềm vui sướng rạng rỡ của một con cái trở về chưa thành thì tôi nhận được một tin như sét đánh ngang tai… Thầy đã mất. Thầy đã mất được một tháng vì căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Trời đất như sụp đổ dưới chân, tôi cúi xuống. Những giọt nước mắt xót xa và hối hận từ từ lăn trên gò má. Tôi hận chính bản thân mình tại sao suốt bao nhiêu năm không về thăm thầy một lần, không viết cho thầy một lá thư để rồi bây giờ đã quá muộn màng, những kỷ niệm đẹp của tình thầy trò đã trôi vào quá khứ, thầy đã trở về với cát bụi. Con đã về rồi thầy ơi, ngôi trường xưa vẫn như cũ, vẫn lớp học kia, vẫn bộ bàn ghế ấy nhưng thầy ở đâu rồi? Bỗng một cơn gió thoảng qua, tôi nhớ lại lời thầy nói:

Mỗi khi tôi cảm thấy buồn, hãy đặt trái tim vào gió. Và gió sẽ đưa đi những tâm sự của tôi xa xa. Tôi đứng dậy, nhìn thấy cơn gió làm xoáy xạc lá rụng khắp sân trường, làm tôi ngỡ rằng thầy vẫn còn ở đây. Gió ơi, xin đừng thổi ở đây, hãy bay đi thật xa và nếu gió gặp thầy ở phương xa đó, hãy cho tôi gửi lời yêu thương: “Thầy ơi, tôi nhớ thầy nhiều lắm”.

11. Truyện ngắn 20-11: Ông giáo và tách cafe

Một nhóm sinh viên hiện tại đã thành công trong công việc cùng nhau đến thăm thầy giáo trước đây. Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang các vấn đề về cuộc sống và công việc…Muốn mời những học trò trước đây uống cà phê, ông giáo đi vào nhà bếp và trở lại với nhiều ly cà phê được đựng trong các ly khác nhau: ly sứ, ly nhựa, ly thủy tinh, ly pha lê, một số trông rất đơn giản, số khác lại có vẻ đắt tiền, vài cái được chế tác rất tinh xảo….

Khi tất cả mọi người đều đã cầm tách cà phê trong tay, ông giáo nhẹ nhàng nói: “Không biết các bạn có chú ý không, nhưng những chiếc tách trông tuyệt đẹp, đắt tiền luôn được chọn trước, để lại những chiếc trông đơn giản và rẻ tiền.

Mặc dù rất đơn giản và dễ hiểu khi mọi người muốn đạt được điều tốt đẹp nhất cho bản thân nhưng đó cũng là nguồn gốc, nguyên nhân của mọi vấn đề căng thẳng của mọi người. Một điều chắc chắn là cái cốc không phải là thứ quyết định chất lượng của cà phê bên trong. Một số trường hợp, nó chỉ đơn giản là cái vỏ đắt tiền hơn và một số khác thậm chí che giấu cái mà nó đang chứa đựng.

Điều mà các trò thực sự muốn là cà phê chứ không phải cái chén, nhưng các trò vẫn có ý thức lựa chọn cái chén tốt nhất. Sau đó các trò mới quan tâm đến những cái chén khác.

Tương tự như vậy, cuộc sống của chúng ta giống như cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội là những đồ vật. Chúng chỉ là cái bao bọc xung quanh cuộc sống. Và loại đồ vật mà trò có không tạo nên và không thay đổi cuộc sống mà trò đang sống…”.

Thỉnh thoảng, chúng ta chỉ quan tâm đến cốc mà quên thưởng thức loại cà phê mà trời đã ban tặng cho chúng ta. Người hạnh phúc nhất không phải là người sở hữu những thứ tốt nhất mà là người biết biến những thứ mình đang có thành những thứ tốt nhất.

12. Truyện ngắn 20-11: Biết ơn thầy cô

“Không có thầy, chẳng có đức học”, một triết lý dân gian đã được người dân Việt Nam truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác. Điều này cho chúng ta thấy vai trò quan trọng của người thầy đối với con đường học vấn của mỗi học sinh và cũng là lời nhắn nhủ, khuyên răn để chúng ta biết ơn thầy cô.

Mỗi người đều có thể đạt được thành công và thành đạt trong công việc nhờ sự giúp đỡ và dạy dỗ của giáo viên. Những người lính trong cuộc chiến sinh tử chống lại quân xâm lược cũng được hướng dẫn bởi những lời dạy của thầy cô. Chúng ta có thể đã đọc nhật kí của anh Nguyễn Văn Thạc (trong cuốn Mãi mãi tuổi hai mươi – NXB Thanh niên), ở trang nhật kí ngày 24/5/1972, trước khi anh hi sinh tại chiến trường Quảng Trị hai tháng, bảy ngày sau đó, người học trò này đã nhớ lời dạy của giáo viên cũ – thầy Lưu, và nói rằng, cho đến lúc này, anh mới hiểu đúng ý nghĩa của lời dạy của thầy “Niềm tin vào con người cũng chính là một đặc điểm độc đáo của lòng nhân đạo – Thầy Lưu đã nói nhiều lần với mình từ 3 năm trước, từ hơn 2 năm trước – Nhưng đến giờ mình mới hiểu sâu sắc và đầy đủ nhất”. Nguyễn Văn Thạc hiểu và nhận ra đúng cách sống của mình. “Có thể ngày mai, cuộc đời sẽ trả lời mình bằng những cơn gió lạnh, nhưng không sao, khi mình đã dành trọn tâm hồn và tình yêu cao cả cho cuộc sống – Biết yêu và biết ghét – Biết đối mặt với những thử thách của cuộc sống và hiểu rằng hạnh phúc không thể so sánh. Biết sống cao thượng, vượt qua tất cả những tính toán cá nhân và những nỗi đau đớn. Đúng vậy, chúng ta phải sống như vậy, phải dành trọn tâm hồn cho cuộc sống – Đó là ước mơ, là hy vọng, quyết tâm và cũng là trách nhiệm chúng ta phải thực hiện. Phải làm đúng như vậy”. Chính vì vậy, chúng ta không thể quên công ơn của thầy cô.

Các giáo viên là những người hướng dẫn, nuôi dưỡng và truyền đạt cho chúng ta những kinh nghiệm sống và kiến thức khoa học mà con người đã tích lũy trong suốt quá trình lịch sử để khai sáng tư duy của chúng ta. Giáo viên không chỉ giảng dạy kiến thức mà còn rèn luyện cho chúng ta những bài học về con người. Khi còn nhỏ, giáo viên dạy chúng ta từng chữ cái, từng con số; khi lớn lên, giáo viên dạy chúng ta những kiến thức cao cấp, rộng lớn hơn để giáo dục chúng ta trở thành những người có hiểu biết, có đạo đức. Các giáo viên đã đóng góp rất nhiều cho lợi ích xã hội. Họ là những người “mài sắt thành kim”, công lao không biết bao nhiêu! Đúng như nhà thơ, nhà giáo Bùi Đăng Sinh đã viết khi còn ngồi trên ghế nhà trường: “trăm năm trồng người”, giáo dục và đào tạo chúng ta trở thành những người có ích cho xã hội.

”Đồi cao thắm sắc ti gôn Trồng hoa thầy đã trồng luôn cả người”.

Các thầy, cô giáo đang thực hiện một công việc cao quý nhất – công việc giảng dạy, công việc mà dân tộc chúng ta đặc biệt và toàn nhân loại chung ta đều rất tôn trọng, quan tâm và biết ơn. Các tổ tiên của chúng ta thường nói:

”Muốn sang thì bắc cầu kiều.

Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”.

Vì học sinh thân quý, các giáo viên đã luôn quan tâm đến tiến bộ, hạnh phúc trước sự trưởng thành của chúng ta, lo lắng trước những sai sót mà chúng ta gặp phải. Từ khi còn nhỏ trong trường học, tình cảm gắn bó giữa chúng ta và giáo viên là một tình cảm đặc biệt, sâu sắc. Tình cảm đó sẽ đi cùng suốt cuộc đời, động viên, hỗ trợ chúng ta trưởng thành. Mọi người chúng ta phải ghi nhớ và biết ơn, phải ấn tượng trong lòng, tôn trọng thầy trò là một trong những giáo lý quan trọng, duy trì xã hội lành mạnh, vững chắc.

Lòng biết ơn giáo viên là phải biết tuân thủ “Đạo”. Nhưng quan trọng hơn, nó phải được thể hiện thông qua những hành động cụ thể. Để làm được điều đó, chúng ta cần phải học tập tốt, đạt được nhiều thành tích cao. Điều này cũng chính là đạo đức làm người, là cách ứng xử của những người có phẩm chất. Bác Hồ đã từng dạy: “Người có tài mà không có đức là người vô dụng, người có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó”. Nền tảng của con người vẫn là đạo đức, và khi kết hợp với tài năng, mọi việc đều thành công. Trong xã hội hiện đại ngày nay, vấn đề đạo đức trong xã hội nói chung, và đạo đức giữa giáo viên và học sinh nói riêng, vẫn còn nhiều vấn đề cần được quan tâm và giải quyết. Điều này bao gồm việc học sinh không có lễ phép, không biết ơn và không tôn trọng giáo viên; thậm chí có các hành vi lăng mạ và bạo lực. Tất cả đều bị xã hội chỉ trích và lên án mạnh mẽ.

Trong hoàn cảnh như vậy, tôi nghĩ rằng lòng biết ơn là một món quà có giá trị nhất, là một bông hoa tươi sáng nhất để các thế hệ học sinh tặng thầy cô yêu quý. Điều này không chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ mà còn là một tình cảm quý giá, thiêng liêng, cần được giữ gìn và cao lên bất cứ đâu, bất cứ khi nào.

Ăn quả nhớ người trồng cây, Uống nước nhớ nguồn,… Là những giá trị cao đẹp của dân tộc Việt Nam mà chúng ta được hướng dẫn từ khi còn nhỏ để trở thành con người. Truyền thống tôn trọng giáo dục và đạo đức phải luôn được ghi nhớ và tuân thủ. Các giáo viên là người hướng dẫn chúng ta bước vào cuộc sống, mang đến cho chúng ta kiến thức quý báu, hỗ trợ ước mơ thành công trong tương lai. Vì vậy, dù đã trưởng thành và có vị trí trong xã hội, những hình ảnh của giáo viên vẫn luôn ở bên chúng ta như một lời nhắc nhở và sự động viên trong suốt cuộc sống.

13. Truyện ngắn đăng báo tường: Câu Chuyện Cảm động Về Nghề Giáo

Tôi là một học sinh… Không học được. Tất cả giáo viên đã dạy tôi đều nhận xét như vậy với ba mẹ tôi. Chưa có lớp học nào chịu nhận tôi quá một tháng. Mẹ tôi khóc. Bố thở dài: đứa này thì xem như là đã thất bại…

Chuyển sang trường mới. Nhìn qua học bạ, hiệu trưởng đã muốn đuổi tôi đi nhưng vì tôi là giám đốc trường giáo dục cũ, nên hiệu trưởng đã chấp nhận. “Tôi sẽ xếp em vào lớp thầy Tiến”. Thầy Tiến dạy lớp tập trung vào học sinh đặc biệt của trường. Ngày đầu tiên vào lớp, bố đưa tôi đến “giao trực tiếp với thầy”. Tôi lén quan sát “đối thủ” của mình. Thầy gầy gò, đeo kính gọng đen nặng nề, mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi “A, con trai, để thầy xem thử thầy có thể làm gì cho con không, được không”. Thầy xếp tôi ngồi cùng với một cậu bé tóc tém mặt mũi lanh lẹ. Cậu ta nhẹ nhàng đẩy vào vai tôi để giành chỗ ngồi rộng hơn. Tôi phải chấp nhận, chưa bao giờ tôi đánh con gái. Thầy thắng tôi 1-0 rồi. “Thầy biết tại sao em dính mực vào áo bạn”, thầy nói với tôi khi Tú tiết lộ chuyện đó. Tôi không biết làm sao thầy biết. Tôi chưa từng thú nhận gì cả.

Trước đây, mỗi khi tôi viết bẩn vào hầu hết các bảng trong lớp thì các cô giáo luôn hỏi tại sao, còn các thầy giáo thì ngay lập tức áp dụng hình phạt. Mỗi lần tôi luôn bịa ra một câu chuyện mà tôi là nạn nhân. Tôi tự do bịa chuyện mặc dù không ai tin. Tôi cũng không quan tâm về hình phạt là gì và có ai tin hay không. Nhưng hôm nay thầy nói rằng thầy biết. Ngạc nhiên hơn, thầy không trừng phạt tôi gì cả. Thầy chỉ nhẹ nhàng nhắc tôi: “Lần sau em nhớ cẩn thận hơn”. Mấy ngày sau, tôi lại vẩy mực lên áo của 3 người bạn khác. Thầy vẫn nói rằng thầy biết và không trừng phạt. Tôi cảm thấy chán ngấy trò vẩy mực cũ không có ấn tượng này. Khi đó, chúng tôi ai cũng mang theo một tấm bảng và vài cây phấn. Khi ra chơi, tôi thu thập tất cả phấn và ném vào nhóm con gái nhảy dây trước sân. Sau giờ học, tôi đẩy nhóm bạn ngã lăn ra và chạy ngay ra cổng phía trước. Bất kỳ ai đi ngang qua chỗ tôi đều bị tịch thu toàn bộ phấn thừa. Hôm sau, thầy gọi tôi lên phòng họp. Thầy mở tủ ra và đặt hộp phấn to đùng vào tay tôi mà không nói gì. Tôi cảm thấy xấu hổ nên quay mặt đi để tránh ánh nhìn của thầy. Tôi nhớ rõ làm thế nào tôi đã tỏ ra vô tình khi cô giáo cũ mắng tôi, và hôm sau tôi lại lấy phấn nhiều hơn. Vậy mà khi cầm hộp phấn mà thầy cho vào tay, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi nắm chặt hộp phấn và trả lại cho thầy, tôi nói nhỏ: “Lần sau em sẽ không làm như vậy nữa”. Thầy cười và nói: “Em rất ngoan!”.

Lần đầu tiên tôi được người lớn khen ngợi. Tôi suy nghĩ suốt cả đêm. Từ bây giờ, tôi sẽ luôn ngoan, để không ai chỉ trích tôi nữa. Nhưng việc ngoan chưa chắc đã đồng nghĩa với việc giỏi. Thật ra, tôi đúng với trường hợp đó. Tôi có thể chơi bắn bi, chơi bắn cung cả ngày mà không chán. Nhưng mỗi khi ngồi vào bàn học, tôi cảm thấy chán ngay lập tức. Bất kể ba mẹ đánh, mắng tôi như thế nào, tôi vẫn chịu. Môn toán có thể chấp nhận được, nhưng khi đến văn chương, tôi hoàn toàn mù tịt. Sau một tháng học, tôi nhìn thầy đạp xe qua nhà. Chiếc xe của thầy không biết trước đây đã được sơn màu gì, giờ chỉ còn lại màu gỉ sét xấu xí. Thầy vào nhà, ba mẹ tôi đều đi vắng. Nhìn căn nhà tồi tàn của tôi, thầy hẹn ngày mai quay lại. Tôi lo lắng suốt cả một ngày. Chẳng biết mình đã làm gì sai. Hôm sau, thầy đến. Thầy đứng ngoài sân “trò chuyện” với ba tôi. Thầy nói cần một người đọc và ghi chú lại tài liệu giúp thầy. Nhất thiết phải là một đứa trẻ. Thầy đang nghiên cứu điều gì đó. Ba mẹ tôi rất vui mừng vì không phải đưa tôi đi trường nửa ngày. Tôi chậm chạp một chút mới đến nhà thầy. Thầy ở một mình. Ngoài giá sách, không có gì đáng giá.

Mỗi ngày một buổi, tôi viết lại những gì đọc được. Thầy yêu cầu tôi viết những dòng cảm nhận ngắn sau mỗi tác phẩm. Sau đó tôi đọc to lên và thầy chỉnh sửa những ý kiến sai lệch, bổ sung một số ý. Thỉnh thoảng thầy bảo tôi dừng viết, chuyển qua tính toán giúp thầy một số việc. Tôi về nhà rèn luyện cách tính toán nhanh nhất để không bị thầy trách mắng. Dần dần, kiến thức “tự nhiên” đến với tôi mà tôi không biết lúc nào. Lần đầu tiên cầm tờ khen của tôi trên tay, mẹ tôi đã khóc, khóc lớn hơn lúc tôi bị đuổi học. Ba tôi thì chẳng nói gì, chỉ gật gù và cười. Năm học đã nhanh chóng trôi qua. Tôi nghỉ hè vẫn không quên đọc và viết lại một chồng sách cao ngất ngưởng mà thầy giao trước khi nghỉ học. Ngày khai giảng, tôi tìm mãi mà không thấy thầy đâu. Linh cảm điều không tốt, tôi bỏ cả buổi lễ chạy đến nhà thầy. Căn nhà trống hoặc. Bác hàng xóm nghe chó sủa liền chạy sang xem xét. “Cậu là Phong phải không?”. “Dạ”. “Thầy Tiến gửi cái này cho cậu. Thầy ấy bảo chuyển vào Nam ở với con trai”. Tôi nhanh chóng mở ra, bức thư rất ngắn. “Thầy mong em cố gắng học thật tốt. Em luôn là học trò ngoan của thầy”. Mười năm qua đã trôi qua, tôi mới hiểu hết những gì thầy muốn nói. Có những điều không tốt nhưng không thể thay đổi bằng sự tức giận. Tình yêu thương và sự sáng tạo mới là thứ giúp bạn thay đổi bản thân, thay đổi mọi người. Cảm ơn thầy với phương pháp dạy đặc biệt đã giúp tôi trưởng thành. Cảm ơn thầy của tôi!

14. Truyện ngắn đăng báo tường hài hước

Cô giáo yêu cầu học sinh miêu tả về động vật mà họ thích nhất. Cu Bin 7 tuổi đã quay về và bắt một con rận để nghiên cứu và miêu tả một cách chi tiết, tất nhiên là cô giáo không hài lòng và yêu cầu cậu ta viết lại bài văn miêu tả con chó nhà mình.

Cu Bin viết bài văn như sau: ”Nhà tôi có 1 con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì chắc chắn phải có rận, sau đây tôi xin miêu tả con rận: …”, Sau đó cậu lại bắt đầu miêu tả con rận.

Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt cu Bin làm lại lần nữa, lần này là tả con cá.

Hôm sau cu Bin nộp bài như thế này: “Nhà tôi có một con cá, con cá sống dưới nước nên nó có nhiều vảy. Nếu nó sống trên đất liền chắc chắn nó sẽ có nhiều lông, đã nhiều lông thì phải có rận. Sau đây tôi xin miêu tả con rận:….”.

15. Thơ ngắn đăng báo tường 20/11

Nhớ Ơn Thầy Cô.

Trên biển khơi sóng vỗ dạt dàoNúi cao chim nhạn bay vào mây xanhCông Cha tình Mẹ sinh thànhƠn thầy Cô đã cho danh cuộc sốngĐã từ bao thời xa xôiÔng Cha mình đã xây dựng đồi tình nghĩa caoBiết bao tình nghĩa thầy traoCô cho trí thức bay vào giấc mơCuộc sống luôn đẹp như vần thơTình thầy nhắc nhở ai đợi chuyến đò sangDù có vất vả trăm ngànNhắc nhau ta nhớ cung đàn thầy cô….!

Ngày Tết Nhà Giáo.

Chúc các Cô ThầyMạnh mạnh khỏe, an lành và có giọng hát tuyệt vời. Hãy tụ họp và vui chơi cùng nhau trong một buổi tiệc nhỏ. Có hoa tươi và lời chúc đầy đủ. Qua những ngày vất vả bên trường lớp, Cô Thầy đã dạy dỗ đàn em với nhiệt huyết và đóng góp cho đời thêm sắc thắm. Cảm ơn và chúc mừng vinh danh rạng rỡ…

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục Tài liệu của HoaTieu.Vn.

You may also like

Leave a Comment

You cannot copy content of this page