Table of Contents
Đó là ngày Giáo viên Việt Nam, tháng 11 đã đến. Bên cạnh sự bận rộn chuẩn bị cho những buổi kiểm tra giữa học kỳ, các bạn học sinh, sinh viên còn may mắn được kỷ niệm một ngày quan trọng của lĩnh vực giáo dục.
“Đến với thành công, chúng ta điều đóng góp một phần không nhỏ vào việc nâng cao trình độ của chính mình. Đời sống của chúng ta trở nên giàu có và ý nghĩa hơn nhờ những tình yêu quý báu mà chúng ta đã trải qua trong những câu chuyện ngắn. Chúng đã mở lòng và để lại những ấn tượng sâu sắc. Bước vào cuộc sống, chúng ta cần có một trang hành đáng tin cậy để định hướng cho bản thân, và đó chính là người thầy của chúng ta, người đã có những kiến thức thiêng liêng và đã trở nên quen thuộc với tiếng gọi “Cô thầy!””
1. Những câu truyện 20/11 về thầy cô
Dưới đây là một số truyện ngắn ngày 20/11 về giáo viên thú vị và ý nghĩa nhất. Rất nhiều người dù đã rời xa trường học yêu thương nhiều năm vẫn mang trong lòng những cảm xúc sâu sắc và viết ra những câu chuyện ngắn về giáo viên trong ngày 20/11 rất xúc động. Chúng ta ai cũng đã từng trải qua thời học sinh với những ngày ”mài” ghế nhà trường cùng với giáo viên bên bục giảng. Những kỷ niệm đó sẽ khó có thể phai mờ trong tâm trí nhiều người.

1.1 Người Thầy đặc biệt
Buổi học Anh văn đau lòng, 4 học sinh nghẹn ngào với thầy giáo trong ngôi nhà nhỏ bên bờ đê quạnh quẽ. Mỗi buổi học thêm Anh văn lúc đó chỉ có 500 đồng, cách đây 12 năm. Lúc đó bốn chúng tôi chỉ biết học, không quan tâm 500 đồng là đắt hay rẻ cho một buổi học Anh văn đau lòng. Thầy là một người thầy đặc biệt cùng lớp học đặc biệt và một ngôi nhà cũng đặc biệt. Căn nhà chỉ có một gian nhỏ bé được xây hoàn toàn bằng xi măng. Nhìn từ xa, ngôi nhà trông như một chuồng chim bồ câu bám trên bờ đập. Thầy viết trên một tấm bảng đen nhỏ treo trên tường, học sinh ngồi bàn xếp, khoanh chân trên tấm phản xây bằng xi măng. Thầy vừa dạy viết vừa dạy đọc các câu “xin chào”, “tạm biệt”… Thầy đứng xoay ngang khuôn mặt, miệng mở rộng, lưỡi chuyển động thật chậm để chúng tôi tập đọc theo cho đúng. Lần đầu tiên chúng tôi được học Anh văn, nhưng không phải học ở trường mà phải đạp xe hơn 3km sang nhà thầy giáo ở làng bên để học.
Câu chuyện giáo viên kể về một quốc gia Nga xa xôi, nơi mà giáo viên đã từng học, nơi có một cô gái giáo viên đã yêu và đã rời xa, tôi nhớ vẫn nhớ. Giáo viên kể cho chúng tôi nghe về một thời trẻ trung đầy ước mơ ở đất nước tuyết… Trong câu chuyện đó có điều gì đã vỡ vụn, đã chia lìa và giờ giáo viên ở đây, trước mặt chúng tôi… Giáo viên sống khác thường và hơi kỳ lạ trong mắt người dân làng. Góc mắt có nhiều nếp nhăn của giáo viên thường nhăn lại, nhìn về một nơi nào đó xa xăm. Giáo viên có nụ cười rất đặc biệt, trước mặt chúng tôi thì vô cùng ấm áp, nhưng khi quay đi thì đột nhiên trở nên khó hiểu khiến tôi thấy thú vị và chỉ muốn nhìn giáo viên cười.
Như nhiều người nông dân khác, người thầy cũng trồng lúa, đặt ao tôm để có tiền trang trải cho cuộc sống. Người thầy đặt bao nhiêu là ao, triền đập thoải mái. Người thầy vừa ăn, vừa bán tép thu được. Con nào nhiều hơn người thầy, người thầy bỏ vào cái bể cũng được xây bằng xi măng để nuôi cho lớn. Mỗi ngày tới học, chúng tôi thường vào ao tôm của người thầy chơi, té nước làm cho những con tôm nhảy lên loạn xạ. Lúc đó người thầy liền rối rít la chúng tôi. Nhưng sự rối rít của người thầy trông rất hiền từ nên không làm chúng tôi sợ và như thế ngày nào trò nghịch dại đó cũng được lặp lại.
Vui rất thầy giáo đến với chúng tôi, thầy nói. Thầy nhiệt tình nói với chúng tôi một ngôn ngữ mà thầy đam mê một thời. Thầy bận rộn hơn vì có chúng tôi, phải lo ngăn những trò quậy phá, lo cho chúng tôi học tốt. Tôi vẫn thường đạp xe qua nhà thầy khi không còn học thầy nữa, vẫn hình ảnh cao gầy ấy, đặt những con tép dọc triền đập, bước đi lung linh. Vẫn yên tâm khi hình ảnh lung linh ấy đi dọc bờ sóng dồn dập vỗ, hai ba lần tôi qua lại. Rồi kí ức cũng như những con sóng, tôi không còn nhớ từ khi nào, tôi không còn thấy hình ảnh người thầy ấy nữa. Hôm nay, tôi lại ngồi kể về những kỷ niệm ngày xa xăm ấy như bao học trò khác của thầy. Tôi nhớ hình ảnh thầy khi thả những con tép nhỏ hơn vào trong cái bể xi măng và mong chúng lớn, lúc đó thầy trông như cô Tấm nuôi con cá bống để chờ phép màu. Tôi luôn mong thầy đã rời khỏi căn nhà ấy, ngôi làng ấy, đi đến xứ sở của riêng thầy. Nơi có nhiều ước mơ hơn, có thể phép màu sẽ cho thầy gặp lại người con gái thầy đã yêu. Tôi luôn mong điều đó vì tôi biết gương mặt ấy, nụ cười ấy, dường như không thuộc về nơi này, không nên ở lại nơi này.
1.2 Xin Lỗi Thầy
Nhẫn nhỏ thêm vài giọt trắng xóa, màn sương tàn lặng lên sự cô đơn đang nảy nở trong lòng tôi. Cuối thu, thời tiết dần lạnh. Những chiếc lá cuối cùng trôi theo gió. Bầu trời cao, thẳm xanh, lại gợn lên những làn sóng trắng chập chờn. Cảnh vật yên tĩnh lắm!
Kia vui tròn điểm số cái thích đơn giản tôi là rất biết không truyền di tố yếu về gì liên quan có biết không! Thích cũng tôi nhất toán thầy. Chắc chắn nắm tôi tay bị luôn 10 con nào kiểm kỳ! Rất giỏi toán học tôi ấy khiến đã tôi mà người cho khi lần một là chuyện câu một có số đó, trong trường đến sách ăn cắp thời niệm kỉ bao theo nhìn mà thức vô lại tôi mắt đôi thời thơ ấu, thơ thời kỉ bao niệm! Có đó thế hơn còn này khắc khoảnh, nữa thế hơn còn này khắc khoảnh là tôi lại nghĩ, vậy thế nữa! Buồn mưa là nói nhau thường ta người.
Tôi cảm thấy fatigue và chán chường với bài tập. Phụ huynh tôi liên tục cho tôi hàng loạt đồ vật. Đôi khi tôi cảm thấy đầu óc mình sắp phát nổ. Một đêm, trong khi những đứa trẻ khác đang tận hưởng niềm vui của ngày nghỉ, tôi lại phải tiếp tục làm bài tập. Tôi suy nghĩ và viết theo một trình tự, như một chiếc máy. Khi tôi hoàn thành bài tập từ phụ huynh, tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi mở cuốn sách giáo trình, nhưng tôi không thể tập trung. Tôi cảm thấy uể oải và mất động lực. Bất ngờ, một ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí tôi: “Chắc chắn phải làm sao? Thầy có kiểm tra không?” Tôi cảm thấy mất trật tự và tức giận, nhưng không biết mình đã làm gì. Tôi không biết bên nào là đúng, nhưng tôi vẫn tiếp tục làm bài. Tuy nhiên, sau một thời gian, sự mệt mỏi tràn ngập cơ thể tôi. Tay tôi viết một cách không tự chủ. Tôi ném cây bút và ngã xuống. Tôi nhìn lên đồng hồ, đã qua khuya. Tôi cảm thấy mệt mỏi và không quan tâm nữa.
Cuối cùng, tôi đã chịu thua! Tôi nhanh chóng gấp lại tập vở, sau đó cuộn tròn trong chăn. Tôi tự nhiên lo lắng giữa sự ấm áp và sự cuốn hút của giấc ngủ. Nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả đã bị chôn vùi… Sáng hôm sau, tôi thức dậy muộn. Tôi nhanh chóng nhét vài miếng bánh vào miệng rồi đi học. Tôi run lên khi đến lớp! Tay và trán tôi đẫm mồ hôi. Cảm giác lo lắng lại trở lại! Tôi thở từng nhịp như cố gắng rất nhiều. Một đứa bạn quay lại và nói tôi chỉ việc làm bài. Tôi nói rằng nó nên tự làm thì sẽ tốt hơn. Nếu như là như mọi ngày thì tôi sẽ giúp nó, nhưng hôm nay, ngay cả đề bài tôi còn chưa đọc qua! Sau khi điểm danh, thầy bắt đầu sửa bài tập. Tim tôi đập thình thịch theo từng milimet mà ngón tay thầy dò trên danh sách lớp. Nhưng bên ngoài, tôi cũng cười cười nói nói, tựa hồ như tự an ủi mình và che giấu đi cảm giác sợ hãi, cùng tiếng tim đập! Rồi thầy dừng lại, ngẩng mặt lên và nhìn chằm chằm vào tôi. Thầy mỉm cười, và điều đó khiến tôi rùng mình: “Em lên làm bài đi!”.
Cúi mặt vẫn tiếp tục tôi tiết, đó là suốt tiết. Tôi suy đoán chắc đó là con không đầu tiên của tôi! Thầy lấy bút chì và viết gì đó. Thầy đặt quyển vở xuống, trở lại bục giảng. Nhưng tôi đọc được: thầy đang rất buồn! Khuôn mặt thầy không để lộ bất kỳ một xúc cảm nào cả. Thầy trông khác lắm! Tôi lén lút ngẩng mặt nhìn, tôi thấy thầy! Một bàn tay đã chai sạn, nhẹ nhàng nhấc quyển vở của tôi lên. Tôi nhìn thấy một giọt nước rơi xuống quyển vở, rồi 2, rồi 3. Tôi đứng mà cứ cúi gằm mặt xuống, để cho mái tóc che đi đôi mắt cay xè của mình, tôi không dám nhìn mặt thầy! Hai tay tôi cứ bám chặt vào nhau. Tôi thú nhận với thầy tất cả, trong tiếng nấc. Tôi từ từ đứng dậy. Nhưng mang lại một nỗi sợ thật sự, như giúp tôi phá vỡ đi cái nỗi sợ hãi bâng quơ cũ, những lời đó.
Duy riêng tôi, tôi vẫn ngồi đó, vẫn im lặng. Tôi hối hận rất nhiều! Tôi vừa khóc, vừa đóng quyển vở lại, hoàn thành hết tất cả bài tập khó chịu này. Tôi ước Trái Đất dừng quay, ước thời gian ngừng trôi, ước mắt tôi trở nên mù lòa, để không còn phải nhìn thấy sự buồn trên khuôn mặt thầy nữa! Tôi nhìn lên, để hai hàng nước mắt chảy xuống lòng bàn tay, để chúng xóa đi lỗi lầm… Đột nhiên, có một bàn tay vươn lên, lau nước mắt cho tôi, một bàn tay chai sạn! Tôi biết một người có bàn tay như vậy, thầy! Thầy đã ngồi bên tôi từ khi nào. Tôi nghẹn ngào xin lỗi, và tôi lại một lần nữa cúi đầu. Nhưng sau đó, bàn tay thầy đã nâng khuôn mặt của tôi lên, để tôi nhìn vào đôi mắt của thầy. “Em đã hoàn thành bài tập chưa?”, Thầy hỏi. Tôi không trả lời, chỉ im lặng gật đầu. Thầy nở nụ cười, một nụ cười làm lòng tôi ấm áp, như một cách khác để nói “tốt lắm!”. Thầy lấy một cây bút bi và sổ điểm ra. Tôi gần như ngất xỉu vì hạnh phúc khi thấy một con mười được viết bằng bút chì, ngay cạnh tên tôi. Thầy dùng bút bi đỏ làm lại con mười đó, chỉnh sửa. Dù tôi đã làm thầy thất vọng, thầy vẫn luôn tin tưởng vào tôi! Tiếng chuông vang lên, các bạn khác đổ ra khỏi lớp như một đàn ong rời tổ.
Rồi mãi theo cứ vẫn tôi theo cứ vẫn tất cả nhưng! Mãi thời gian khoảng một là đã cũng lắm rồi. Ý nghĩa rất bài học một dành cho tôi, một bài học rất còn nhớ rõ tôi của bàn tay thầy, của cười thầy, và cả con mười bằng bút chì kia nữa! Vọng thất khác người cho làm đừng cố gắng. Mồ nấm một là giới thế, không, người cho mồ nấm một là giới thế!…
1.3 Bài học làm người từ cô giáo dạy Sử
Đến giờ chơi, giờ ra chơi. Tiếng trống trường đã bắt đầu. Nhớ lại những kỷ niệm thời cắp sách, tiếng cô giảng đều đều trên lớp và ánh mắt ngây thơ của đám trẻ học sinh. Nhẫn nhịn và im lặng, những chiếc ghế đá vẫn ở đó, che phủ bởi bóng cây trên sân trường. Mọi thứ không thay đổi nhiều, tôi mới có cơ hội trở lại trường cũ sau ba năm.
Còn nhớ mãi lòng biết ơn của cô từ ngày xưa, chính cô cũng không thể nhận ra được những thế hệ học trò đó. Thỉnh thoảng cô dừng giảng và nhìn đám học trò đang ngẩn ngơ. Tiếng cô nhẹ nhàng phân tích cho học sinh chúng tôi những sự kiện lịch sử đáng nhớ, những chiến thắng nổi tiếng của quân ta trên mọi chiến trường. Cô vẫn trung thành đến lớp, vẫn dẫn dắt những ước mơ của những cậu học trò nhỏ chúng tôi đến bến bờ hạnh phúc. Tôi nhớ lại hình dáng của cô trong lớp, vẫn hình ảnh ngày xưa khi truyền đạt kiến thức cho chúng tôi.
Tôi đã trở lại trường cô từ khi trường chỉ có mái lá đơn giản. Ngày nắng hay ngày mưa, cô vẫn đi xe Thống Nhất đã cũ đến lớp. Có lần khi trời mưa bão rất to, cô vẫn cố gắng đi hơn mười cây số đến lớp vì sợ học sinh phải đợi. Có khi bánh xe bị ngập nước quá, cô vẫn tiếp tục đi, khi đến lớp thì cả thầy và cả trò đều ướt hết.
Có ý chí đặc biệt, miền quê sâu sắc, ngập nước suốt cả năm. Cô thường kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về miền quê và gia đình cô. Khi có mưa gió như vậy, cô lại nhớ về vùng quê Bình Lục, nơi mọi người vẫn “đi trên lưng trâu đi họp huyện” cô lại cảm thấy đáng thương. Lớp học tình trạng hư hỏng không thể tiếp tục học.
Cô tiếp tục đến lớp hàng ngày dù mọi thứ đã được thay đổi. Tính cách của cô rất nghiêm khắc vì cô là một giáo viên dạy môn sử. Cô luôn khuyến khích chúng tôi phải tự cố gắng để tiến bộ. Cô thường nhắc chúng tôi rằng lịch sử là nguồn gốc của một quốc gia, khi hiểu về lịch sử, chúng tôi cũng hiểu về những truyền thống quý báu của tổ tiên, biết cách học hỏi và phát huy những truyền thống đó. Dựa trên những lời dạy đó, chúng tôi luôn cố gắng trở thành những học sinh ngoan trong mắt cô.
Các mối ràng buộc đó thì tôi mới có thể thực hiện tốt một bài lịch sử”. Cô luôn dạy cách hiểu và ghi nhớ về một sự kiện lịch sử lâu nhất. Các học sinh đầu tiên của cô bây giờ đã đầu hai thứ tóc cũng không quên được những lời dạy, những kiến thức mà cô đã truyền đạt. Đã 27 năm trôi qua với nhiều thế hệ học trò đến và đi khỏi ngôi trường này, nhưng hình ảnh cô mỗi ngày tiếp tục dạy học thì vẫn như vậy.
Cô giáo tôi khi còn đang học phổ thông, tôi vẫn nhớ kỷ niệm về. Tôi rất thích những môn xã hội, đặc biệt là tìm hiểu những kiến thức lịch sử, là một học sinh chuyên văn. Tôi đã được nghe những thông tin về cô với phương pháp dạy tốt, là một giáo viên xuất sắc ở trường khi còn học ở trung học cơ sở. Tôi thực sự bị thuyết phục bởi cách giảng dạy chu đáo và tận tâm khi theo học cô.
Khi làm bài kiểm tra, chúng tôi không bỏ sót bất kỳ điều gì và đều nhớ rõ những vấn đề lịch sử, như vậy không chỉ nhớ lâu mà còn không bị mất ý. Cô thường nhắc chúng tôi rằng để hiểu về lịch sử, chúng tôi cần phải nắm vững kiến thức, tóm tắt vấn đề rồi phân tích chi tiết. Trong các buổi giảng, cô nhấn mạnh đến những sự kiện quan trọng nhất, có tác động quyết định đến giai đoạn lịch sử đang nghiên cứu.
1.4 Nhớ về người thầy cũ
Tôi nhớ thầy hơn mọi thứ, yêu mùa hè bởi vì nó là khoảng thời gian tươi đẹp bên cạnh bạn bè, yêu mùa hè khi nhìn thấy những bông hoa phượng đỏ tươi rực trên góc sân trường, và yêu cả cái nóng của mùa hè với tiếng ve kêu râm ran. Tuy vậy, tôi lại thích mùa hè hơn mùa thu. Đó là niềm vui khi chào đón sự se lạnh của mùa đất trời, ngửi được mùi hương của hoa sữa thoảng qua trong gió. Thực sự, có rất nhiều lý do để mỗi chúng ta mong chờ mùa thu. Người ta nói mùa thu là mùa của tình yêu, là mùa nhập học, là mùa mà các bạn trẻ bắt đầu viết tiếp những ước mơ trên con đường của cuộc sống.
Cặp mắt của thầy, đó là một người đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống. Nhưng luôn nhìn chúng tôi với tình yêu thương và sự quan tâm. Ánh mắt ấm áp và luôn truyền đạt niềm tin lớn đến người đối diện. Thầy tôi khi đó đã quá 50 tuổi nhưng trông thầy trẻ hơn so với con số đó. Giống như những người thầy khác, thầy luôn ăn mặc rất đơn giản, chỉ có chiếc áo sơ mi màu xanh và chiếc quần đen đã đi cùng thầy suốt những năm tháng trên bục giảng. Tóc thầy đã bạc đi, màu sắc mà chúng tôi rất thích. Nhóm các cô gái từng nói với thầy rằng họ thích màu tóc thầy vì nó giống với màu bụi phấn. Chỉ là điều đó mà thôi nhưng thầy cũng cười, đó cũng là nụ cười hạnh phúc, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời.
Bước chân vào lớp 1, buổi đầu, ngày đầu tiên đến lớp, mọi thứ vẫn còn quá xa lạ với một đứa trẻ như tôi. Khi ngày hôm qua vẫn còn mờ mịt, mẹ mua cho tôi chiếc xe điều khiển chạy pin như mấy đứa trẻ trong khu phố. Quả thật, khi ta rời xa ngôi nhà thân quen để bước ra thế giới xung quanh, ta mới cảm thấy mình thật nhỏ bé biết bao. Tôi vẫn nhớ rõ cái lúc phải rời xa vòng tay mẹ để bước vào lớp học.
Vào lớp cùng bạn bè đi con. Con nhìn bạn bè kìa, có ai cứ dính lấy mẹ như thế này không? – Mẹ nói.
Con không muốn đi học đâu. Mẹ cho con về! – Tôi lao lên như thể quên đi vị trí một đứa con lúc này với mẹ. Đúng như vậy, tôi bất chấp những ánh nhìn xa lạ khó hiểu từ các bạn trong lớp và cái nhìn giận dữ từ mẹ, tôi vẫn tin rằng mẹ sẽ bỏ cuộc và đưa tôi về nhà. Tôi tiếp tục la lên “Con muốn về”, tay chân vùng vằng ngồi xuống đất để khiến mẹ khó xử. Và lúc đó, một người đàn ông đã già trẻ bước đến, ngồi xuống cạnh tôi với vẻ điềm tĩnh nói: – Mẹ cho con về! Tôi lao lên như thể quên đi vị trí một đứa con lúc này với mẹ. Đúng như vậy, tôi bất chấp những ánh nhìn xa lạ khó hiểu từ các bạn trong lớp và cái nhìn giận dữ từ mẹ, tôi vẫn tin rằng mẹ sẽ bỏ cuộc và đưa tôi về nhà. Tôi tiếp tục la lên “Con muốn về”, tay chân vùng vằng ngồi xuống đất để khiến mẹ khó xử.
Sau đó, em có thể quay về với mẹ nếu em không thích.- Đứng dậy rồi vào lớp với thầy 5 phút thôi, em là học sinh mới phải không?- Mẹ mỉm cười gật đầu đồng ý, tôi nhìn trầm trồ một lát sau đó lại ngước lên nhìn mẹ.- Thầy giúp tôi đứng dậy và đi vào lớp, như vậy, tôi rụt rè tiến vào lớp học sau lưng mẹ.- Vào lớp, thầy đưa cho tôi một quyển sách màu vàng rất đẹp, đó là quyển sách Tiếng Việt mà sau này tôi biết.- Tôi lật từng trang sách, như bước vào một thế giới khác với cuộc sống ở đây, một thế giới đầy màu sắc cổ tích đủ để khiến cho tâm trí của một cậu bé 6 tuổi vui mừng kỳ lạ.- Thầy nói sau này tôi sẽ được học tới những điều thú vị như vậy, được chiêm ngưỡng và trải nghiệm những cái đẹp của thế giới xung quanh và sẽ được biết đến những điều kỳ diệu của cuộc sống.- Rồi thầy nhìn xa xăm, nhẹ nhàng nói.
Đời bắt đầu khi bước đi lần đầu những bước đi dẫn dắt của cha và người thầy, một người tôi cho tới một ngày đặc biệt, cái ngày mà Thượng Đế không thể quên, cái ngày mà lớp không bao giờ bỏ qua, những điều mà tôi không thể biết, những điều kỳ diệu mà tôi muốn học, ở lại đây, ở lại, mẹ nhé? Vậy là bây giờ, “Thế nào,” tôi hỏi, “lời trả không trả, tôi mới biết mình đã làm gì có lỗi với mẹ.” Thầy gật đầu ngượng nghịu như cúi, chỉ lời trả không trả lời, chỉ gật đầu ngượng nghịu như thể tôi đã làm gì có lỗi với mẹ. Thầy cười, mẹ cũng vậy, có lẽ họ hiểu rằng tôi muốn ở lại đây, ở lại để học những điều kỳ diệu mà ngôi nhà nhỏ bé của tôi không thể dạy. Em ạ, lời thầy tin rằng thời gian sẽ trả lời tất cả, em hiểu hết chưa, vẫn chưa, thầy vừa nói nhưng thầy vừa hiểu hết chưa em. Bay cao và xa có thể em kia. Cánh chim như những cánh chim khác, có thể biến mới, vậy giờ mẹ nên đi xa chim mẹ để bước chân ra thế giới, em mới có thể bay cao và xa rộng. Trời cao và những vùng đất mới, những nơi chim đến bay. Có thể em vẫn chưa hiểu hết những gì em cũng vậy, chỉ cánh chim ấy cũng được sinh ra từ những quả trứng, được chim mẹ ấp ủ và chăm sóc ngày đêm, để rồi xa chim mẹ, thấy những cánh chim khác không? Những con chim ấy cũng được sinh ra từ những quả trứng, để rồi xa chim mẹ, được chim mẹ ấp ủ và chăm sóc ngày đêm, để rồi xa chim mẹ, không? Những con chim ấy cũng được sinh ra từ những quả trứng, được chim mẹ nhìn thấy những cánh chim khác không?
Bé học sinh nhỏ trong sáng của đôi mắt, lặng lẽ trôi đi như thế đẹp những ngày tháng. Tôn trọng và giản dị đến mức tấm bảng trên hàng thẳng ngắn chữ từng chữ từng viết phấn cầm tay một, sách cầm tay một, cao cao người dáng Ôi! Kỳ lạ mới thức tri những đầy chứa đến mang thầy mẫn cần đò chèo người một của hình ảnh với bài giảng khi nhất đẹp thầy với tôi, nhưng cuộc sống trong xã hội con người quý trọng học vấn mâu thuẫn những cho làm thầy của chấm dứt và nghiêm nghị sự khác thầy, đó lúc đánh nhau đứa mấy giải phân ra đứng thầy khi rồi yêu thương những ôm đầy áp ấm thầy giọng, nghe cả lớp hát thầy sinh hoạt buổi nhớ thể có tôi sao làm thế. Hy vọng tôi gì như đúng qua trôi như thế giữ những biết tôi cho tôi dạy thầy những mới điều bao biết tôi cho tôi thầy.
Tôi đã trở thành một sinh viên năm đầu tiên của trường Đại học sư phạm Hà Nội. Tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Và hôm nay, tôi muốn quay trở lại thăm lại trường cũ, trở về với nơi mà tôi bắt đầu những bước đi đầu tiên. Đi xe về Thái Bình, tôi liền chạy thẳng tới ngôi trường cũ. Niềm vui sướng rộn ràng của đứa con trở về chưa thành thì tôi nhận được một tin tức như sét đánh ngang tai… Thầy đã mất. Thầy đã mất đã được một tháng vì căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Trời đất như sụp đổ dưới chân, tôi khuỵu xuống. Những giọt nước mắt xót xa và ân hận từ từ lăn trên gò má. Tôi hận chính bản thân mình tại sao suốt ngần ấy năm không về thăm thầy lấy một lần, không viết cho thầy một lá thư để rồi giờ đây tất cả đã quá muộn màng, những kỉ niệm đẹp của tình thầy trò đã trôi vào quá khứ, thầy đã trở về với cát bụi. Con đã về rồi thầy ơi, ngôi trường xưa vẫn như cũ, vẫn lớp học kia, vẫn bộ bàn ghế ấy nhưng thầy đâu rồi? Bỗng một cơn gió thoảng qua, tôi nhớ lại lời thầy nói: Nhưng tôi chỉ được học thầy đến hết lớp 3, sau đó, vì lý do gia đình nên gia đình tôi phải chuyển về một huyện nhỏ ở Hà Nội. Tôi buồn và nhớ lắm những giờ giảng của thầy, ánh mắt và lời khen khi tôi đạt được thành tích cao trong học tập.
Hãy gửi lòng của mình vào gió, mỗi khi em cảm thấy buồn. Và gió sẽ mang những tâm sự của em đi xa. Nhìn thấy cơn gió làm xào xạc lá rụng khắp sân trường, tôi cứ nghĩ thầy vẫn còn ở đây. Xin đừng hiện hữu ở nơi này, gió ơi, hãy bay đi thật xa. Nếu gió gặp thầy ở phương xa ấy, hãy cho ta gửi lời ân tình: ”Thầy ơi, con nhớ thầy nhiều lắm”.
1.5 Đứa học sinh không dạy nổi
Mẹ tôi rơi lệ. Bố thở dài: đứa này thì đã xem như hết hy vọng rồi… Tôi chỉ là một học sinh… Không thể được giảng dạy. Tất cả các giáo viên đã dạy tôi đều nhận xét như thế với cha mẹ tôi. Chưa có lớp học nào chịu tiếp nhận tôi quá một tháng.
Chuyển sang trường mới, hiệu trưởng muốn đuổi tôi đi nhưng vì tôi là giám đốc cũ của công ty giáo dục nên thầy phải chấp nhận. Nhìn qua học bạ, tôi sẽ đặt em vào lớp của thầy Tiến.
Sau đó 1-0 tôi đánh bại thầy. Tôi chưa bao giờ đánh con gái trước đây, vì vậy tôi chỉ có thể chấp nhận và ngồi bên cạnh một cậu bé tóc đen mặt lanh lẹ. Anh ta nhẹ nhàng đẩy vào vai tôi để lấy chỗ ngồi rộng hơn. Thầy sắp xếp cho tôi ngồi cùng với cậu ta. “A, con trai, hãy xem thầy có thể làm gì cho con không nhé”, thầy nói và nhìn thẳng vào mắt tôi. Thầy gầy gò, đeo một cặp kính đen nặng trịch. Tôi lén quan sát “đối thủ” của mình. Ngày đầu tiên vào lớp, bố đã dẫn tôi đến gặp thầy trực tiếp. Thầy dạy lớp gồm toàn học sinh đặc biệt của trường.
Tôi đánh chán trò vẩy mực cũ kỹ không ấn tượng này. Thầy vẫn nói biết rồi và không trừng phạt. Mấy ngày sau tôi lại vẩy mực lên áo 3 nạn nhân khác. Thầy chỉ nhẹ nhàng nói với tôi: “Lần sau em nhớ cẩn thận hơn”. Ngạc nhiên hơn là thầy không trừng phạt tôi gì cả. Vậy mà hôm nay thầy nói là thầy biết. Tôi cũng không quan tâm hình phạt là gì và có ai tin hay không. Tôi thoải mái bịa đặt mặc dù không ai tin. Bao giờ tôi cũng bịa ra một câu chuyện mà tôi là nạn nhân. Trước đây, mỗi lần tôi làm trò dây mực vào hầu hết các trò trong lớp, các cô giáo đều hỏi tại sao, các thầy giáo thì ngay lập tức trừng phạt. Sao ông ấy lại biết nhỉ? Tôi đã thú nhận gì đâu. “Thầy biết tại sao em làm trò dây mực vào áo bạn”, thầy nói với tôi khi Tú tiết lộ chuyện.
Lần tới em không làm như vậy nữa, tôi hồn nhiên ôm hộp phấn lên trả cho thầy. Tôi cảm thấy xấu hổ quá mức khi nắm lấy hộp phấn thầy đưa trong tay. Nhưng khi cô giáo cũ mắng tôi, tôi nhớ rõ mình đã lì lợm ra như thế nào, hôm sau tôi càng lấy phấn nhiều hơn nữa. Tôi xấu hổ quay mặt đi tránh ánh nhìn của thầy, thầy mở tủ ra, đặt vào tay tôi hộp phấn to đùng mà không nói gì. Hôm sau thầy gọi tôi lên phòng họp, ai dám đi qua chỗ tôi đều bị thu tất cả phấn thừa. Hết buổi học, tôi đẩy lũ bạn ngã dúi dụi, chạy ngay ra cổng trước. Ra chơi, tôi gom hết phấn ném vào nhóm con gái nhảy dây trước sân. Lúc ấy, chúng tôi mỗi người đều mang kè kè tấm bảng và một ít phấn.
Tôi luôn ngoan nên bây giờ là từ, không ai mắng tôi mãi nữa, tôi sẽ luôn ngoan từ. Tôi suy nghĩ cả đêm. Được khen vì ngoan là lần đầu tiên tôi nhận được từ người lớn.
Quả thật tôi đúng với trường hợp ấy. Tôi có thể ném bi, chơi bắn trứng cả ngày không chán. Nhưng hễ cứ ngồi vào bàn học là tôi chán ngay. Ba mẹ có đánh, có mắng thế nào cũng chịu. Môn toán còn đỡ, có tí gì liên quan đến văn chương là tôi mù tịt. Nhưng ngoan chưa chắc đã giỏi.
Sau một tháng học, tôi nhìn thấy thầy đạp xe qua nhà. Thầy đi vào nhà, ba mẹ tôi đều không có ở nhà. Thầy hẹn ngày mai quay lại và nhìn xem căn nhà tôi đã xuống cấp như thế nào. Tôi lo lắng suốt cả ngày, không biết mình đã làm sai điều gì. Chiếc xe của thầy trước đây không biết sơn màu gì, giờ chỉ còn màu gỉ sét xấu xí. Hôm sau, thầy đến và đứng ngoài sân “nói chuyện” với ba tôi.
Ba mẹ tôi vui mừng vì không phải khẩn cấp quản tôi nửa ngày không đến trường. Tôi lúng túng mãi mới đến nhà thầy. Thầy sống một mình. Ngoài giá sách ra cũng không có gì đáng kể. Mỗi ngày một buổi, tôi cúi gập lưng ghi chép lại những gì đọc được. Thầy nói cần một người đọc và ghi chép lại tài liệu giúp thầy. Quan trọng là phải là chữ trẻ con. Thầy đang nghiên cứu cái gì đó.
Cách tính toán sao cho nhanh chóng nhất để không bị mất mặt trước thầy, tôi đã cố gắng rèn luyện khi về nhà. Dần dần, kiến thức “tự nhiên” đã đến với tôi mà không biết khi nào. Lần đầu tiên tôi cầm tờ khen của mình trên tay, mẹ tôi đã khóc, khóc to hơn lúc tôi bị đuổi học. Ba tôi chỉ gật đầu mỉm cười mà không nói gì. Thầy yêu cầu tôi viết những dòng cảm nhận ngắn sau mỗi tác phẩm, sau đó tôi đọc to lên và thầy sẽ sửa những ý tưởng tôi nghĩ sai và bổ sung thêm một số ý. Thỉnh thoảng, thầy sẽ kêu tôi ngừng viết và chuyển sang tính toán để giúp thầy làm một số công việc.
Nhanh chóng trôi qua năm học. Vẫn không quên đọc và ghi chú một đống sách cao chót vót thầy giao trước khi nghỉ học, tôi nghỉ hè. Tìm mãi vẫn không thấy thầy đâu, tôi tìm mãi. Điều không tốt, tôi bỏ cả lễ, tôi bỏ cả lễ chạy đến nhà thầy. Trống trơn căn nhà. Nghe chó sủa dữ dội, bác hàng xóm chạy sang xem xét. “Hử cậu là Phong?”. “Dạ”. “Cái này thầy Tiến gửi cho cậu. Thầy ấy bảo chuyển vào Nam ở với con trai”. Mở ra vội vàng, bức thư rất ngắn. “Thầy mong cậu cố gắng học thật tốt. Cậu luôn là học sinh ngoan của thầy”.
Vừa hiểu rõ những điều thầy muốn truyền đạt, đã mất đi mười năm. Không thể thay đổi bằng sự tức giận nhưng có những thứ không tốt. Điều giúp bạn thay đổi bản thân, thay đổi tất cả mọi người là tình yêu và sự sáng tạo mới.
Cảm ơn thầy với phương pháp giảng dạy đặc biệt đã giúp em phát triển. Cảm ơn người thầy của em!
2. Truyện ngắn về thầy cô ngắn nhất
Dưới đây là một số câu chuyện ngắn 100 từ về cô 20/11, giúp chúng ta thêm yêu quý, tôn trọng hơn những người lái thuyền đã đưa chúng ta tới bờ tri thức trong những ngày của tháng 11 với nhiều cảm xúc tràn đầy về một ngày kỷ niệm đặc biệt ý nghĩa dành cho tất cả những người giáo viên.

2.1 Truyện ngắn về thầy cô giáo: Chuyện cũ
Tặng những người đang đứng trên bục giảng.
Hỏi ngày xưa tôi chưa bao giờ hỏi, nhưng tôi muốn hỏi: “Tại sao em không nói ngày xưa?”. Trái tim tôi đầy hối hận. Nhớ những lúc em chỉ cúi đầu, nước mắt rơi nhanh và rơi xuống bàn khi tôi đề cập tên em trước lớp vì quá lười… Khi đến trường, em đi trễ nhưng vẫn muốn đường dài, muốn có nhiều gió mặc dù lạnh và áo lót vẫn còn ướt trong nhiều ngày… Mỗi chiều em chạy đến trường, học tối, làm việc ban ngày, em phải lo lắng cho sáu em nhỏ vì mẹ em bị bệnh nặng khi học với cô… Tại một ngày gặp lại học trò cũ, tôi gặp em, em kể… Ngày 20. L l.
(B.P.M).
2.2 Truyện ngắn về thầy cô 20/11: Nét chữ ngày xưa
Tôi đến 6 tuổi, tôi viết những từ đầu tiên trên ngoại cầm tay, từ kích thước 1 ly đến 4 ly, các loại chữ in hoa…. Từ cái bút chì Gilbert được gọt sắc, ruột chì mềm và đen đến mực ngòi lá lúa, ngòi nét thanh nét đậm được cắm chặt vào đầu bút bằng giấy do chính tay ngoại xé rất chặt. Hơi thở nhẹ nhàng của ngoại gần tai tôi mỗi khi tôi tập viết.
Người vợ của tôi yêu cầu tôi sửa lại bài viết vì chữ tay tôi không đều, sau khi tôi duỗi bàn tay phải, người vợ của tôi yêu cầu tôi viết lại ba lần và nhận hết cả 3 lần trừng phạt.
Bây giờ suy nghĩ về những đứa trẻ trông đáng thương: toàn đồ nhập khẩu, bút đủ loại đắt đỏ. Càng lớn, chữ càng kém đẹp.
(Người đứng đầu là Đoàn Ngọc Toại).
2.3 Truyện ngắn về thầy cô 100 chữ: Lời hứa
Hỏi anh thật không em?
Cô đã từng thất hứa chưa?
Nhìn ngó mỏi cả mắt vẫn thấy mẹ nhà quê. Quên mất đã từng hứa lời xưa. Lại ở đây tôi bị cuốn hút bởi cuộc sống sầm uất thành phố. Khi về quê, tôi sẽ học xong và thực hiện lời hứa với mẹ từng ngày. Mắt tôi tự nhiên chảy nước khi thấy má hai đầy.
(Trần Thị Loát).
2.4 Câu chuyện ngắn về thầy cô: Tôn sư trọng đạo
Đến cũng trò học nào Tết. Tôi nghĩ ông là người đi đôi giày gỗ quần ta, suốt năm. Họ khóc suốt đêm, ông qua đời.
Cúi đầu, một số học sinh cũ có cơ hội gặp gỡ, cha tôi là giáo viên trong thời kỳ trước khi nước ta giành được độc lập; sau này, ông trở về làm nông dân, làm việc với đất đai.
Con chào thầy, kính trọng.
Đây là Câu tôn sư trọng đạo phảng phất đâu đây, tôi lặp lại ba đời giáo viên. Học sinh vẫn chào giáo viên kính cẩn. Tôi là giáo viên thời bao cấp, dép Lào, áo quân đội; một buổi bán kem cây, một buổi đi học.
(Phạm Quốc).
2.5 Truyện ngắn: Học
Năm hai mươi, tôi theo đàn anh lớn hơn mình năm hoặc mười tuổi, để học hỏi sự thông minh, hiểu biết…
Năm bốn mươi, tôi cũng theo đàn anh lớn hơn mình năm hoặc mười tuổi, để học hỏi kinh nghiệm, từng trải…
Học lại từ đầu, tôi quay trở lại như một người trẻ tuổi hai mươi, để học tập những điều linh hoạt, nhanh nhẹn… Năm sáu chục.
(Quang Đức Lê).
3. Truyện cười ngắn 20/11
Gần đến ngày kỷ niệm Nhà giáo Việt Nam, trong bầu không khí đó, xin gửi tới bạn một số truyện cười ngắn về giáo viên nhân ngày 20/11. Qua những câu chuyện đó, chúng ta càng trân trọng hơn những người hướng dẫn một cách im lặng. Họ đã dành hết trí tuệ và nỗ lực cho thế hệ trẻ, thế hệ tương lai của đất nước.

3.1 Truyện cười ngắn về thầy cô: Thầy giáo pro
Vào cánh cửa lớp, giáo viên lấy chiếc dép phải vứt bay vù xuống góc trái cuối lớp. Giáo viên bước vào lớp. Quần áo lôi thôi. Gương mặt u ám. Cả lớp bồn chồn.
Cả lớp lo lắng. Thầy lấy chiếc dép trái tiếp tục ném đi. Dép bay xuống góc phải của lớp.
Cả lớp sợ. Tiến lại gần bảng, thầy đặt câu hỏi:
Làm sao? Các bạn có sợ không, hả?
Cả lớp đồng lòng: Thưa thầy… Rất lo lắng, rất sợ ạ!
”Mới học bài, các em lấy bút, vở ra: ‘Cuộc chiến Thế Giới thứ hai’ vẫn chưa đáng sợ bằng.”
3.2 Truyện cười về thầy cô ngắn: Đến thầy cũng phải điên
Giáo viên: Em hãy nói xem Mặt Trăng cách xa hơn hay Mặt Trời cách xa hơn?
Học sinh: Mặt Trời cách xa hơn ạ.
Giáo viên: Tại sao?
Học sinh: Lý do tại sao của Khởi My ạ.
Thầy giáo: Không, tại vì sao?
Học sinh: Vì sao của Ưng Hoàng Phúc ạ!
Thầy giáo: Không, ý thầy là lý do đó!
Học sinh: Tại sao? À! Tại sao của DBSK.
Thầy giáo: Ôi trời ơi! Tôi phải làm gì đây?
3.3 Truyện cười ngắn 20/11: Giáo viên đau đầu với bài văn dự đoán tương lai của học trò
Trong một kỳ thi bằng cấp, giáo viên nói với học sinh:.
“Hôm nay, đề bài văn của các em là: ‘Em hãy miêu tả hoặc viết về khả năng đặc biệt của em mà em cho là xuất sắc nhất’.”
Ngay sau đó, các học sinh còn lại tiếp tục thực hiện bài tập.
Giáo viên nhận được bài của Tèo xong ngay lập tức hỏi:.
Tèo! Bài tập của em chỉ có như vậy à?
Tèo ngay lập tức gật đầu: Được, thưa cô!
Buổi sáng ngày hôm sau, giáo viên ngay lập tức đến văn phòng để gặp hiệu trưởng, sau đó cô hỏi:.
Thầy đã xem bài làm của học sinh Tèo chưa ạ?
Giáo viên chủ nhiệm thở dài và trả lời:
Xin lỗi cô! Tôi rất phiền não từ hôm qua đến giờ vì công việc này. Tôi không biết phải làm gì cô ạ! Tôi không biết đánh giá như thế nào cô ạ! Nếu cho Tèo trượt thì không được vì bài văn của em ấy đúng, mà bài văn đúng thì phải cho em ấy đỗ. Nhưng nếu cho em ấy đỗ thì bài văn của em ấy sai, một bài văn sai thì làm sao có thể đỗ được. Thật là khó khăn. Bây giờ tôi không biết phải làm gì cô ạ!
Cô giáo nghe xong cũng hoa mắt.
3.4 Truyện cười ngắn hay 20/11: Cách vào đề bá đạo của thầy giáo
Vào đầu giờ toán, thầy giáo đưa ra một bài toán thách thức cho tất cả học sinh trong lớp.
Thầy giáo: Thầy hỏi các em: ”Lấy cắp nhạc thì gọi là gì?”.
Học sinh: Thưa thầy là âm nhạc đúng không ạ!
Giáo viên: Thế nào là việc đánh cắp ý tưởng?
Học sinh: Là ý tưởng tuyệt vời ạ!
Thầy giáo: Đánh cắp thơ được gọi là gì?
Học sinh: Đó là một thú vị ạ!
Thầy giáo: Vậy còn mất răng là gì?
Học sinh lúng túng nhìn nhau…
Thầy giáo nói: Các em hãy mở sách, hôm nay chúng ta sẽ học về ”đạo hàm”.
3.5 Truyện cười ngắn vui về thầy cô: Bài văn tủ
Mô tả chú chó nhà tôi, Cu Bin 7 tuổi đi bắt một con ký sinh trùng để nghiên cứu và mô tả rất chi tiết, tất nhiên là giáo viên không hài lòng và bắt cậu làm lại bài văn. Giáo viên yêu cầu học sinh mô tả về động vật mà mình yêu thích nhất.
Miêu tả con rận: Cu Bin viết bài văn như sau: “Nhà tôi có một con chó, con chó có rất nhiều lông, vì có nhiều lông nên chắc chắn sẽ có côn trùng ký sinh, dưới đây tôi xin mô tả con rận: …”, Cậu lại bắt đầu miêu tả con rận.
Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt cu Bin làm lại lần nữa, lần này là tả con cá.
Sau khi nộp bài, Bin cu đã viết: “Gia đình tôi có một con cá, nó sinh sống trong nước nên nó có nhiều vảy. Chắc chắn nếu nó sống trên đất liền, nó sẽ có nhiều lông. Và khi đã có nhiều lông, nó chắc chắn sẽ có côn trùng. Hãy miêu tả con côn trùng sau đây:…”
3.6. Truyện cười ngắn về thầy cô dưới 100 chữ: Ngắm biển
Trong giờ địa lý, nhìn thấy Tí ngồi không tập trung vào bài học.
Cô giáo: Tí! Hãy cho cô biết biển nghĩa là gì?
Tí (sửng sốt): Thưa cô! ”Biển” là một bài thơ của Xuân Diệu ạ!
Cô giáo: ”Im lặng”.
4. Truyện ngắn về thầy cô viết báo tường
Chắc chắn để một báo chí trở nên đặc sắc và ấn tượng hơn, không thể thiếu những câu chuyện ngắn về giáo viên, trường học, bạn bè… Vậy nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện ngắn về giáo viên để đăng lên tường, hãy nhanh chóng tham khảo những mẩu chuyện ý nghĩa dưới đây nhé!

4.1 Truyện ngắn báo tường 20/11
Của hình bóng luôn thành công, những khoảnh khắc đó tôi mãi nhớ, những khoảnh khắc đó tôi mãi nhớ thành công, hình bóng của cô luôn có, đưa cho tôi và cô của phòng văn, tôi gọi cô giáo, điểm 0 bị lớp trên kiểm tra vài lần sau đó. Hóa học các chất viết thơ, tôi viết một bài thơ cho cô của phòng văn, tôi gọi cô giáo, điểm 0 bị lớp trên kiểm tra vài lần sau đó. Tôi yếu môn học là hóa chất, tôi không nhớ tên các chất. Mất các tên chất hóa học, tôi không nhớ. Tôi muốn học ngành thương mại, tôi muốn mặc trang phục theo muốn, không phải theo quy định của ngành. Tôi luôn là học sinh cậu một khi còn.
4.2 Truyện ngắn về thầy cô báo tường: Có một người thầy dạy tôi như thế
Kết thúc những điều mà Thầy đã truyền đạt, học sinh mong muốn có thể hiểu và tiếp thu. Học sinh thực sự ngưỡng mộ Thầy và có vẻ bị cuốn hút, thu hút bởi biển kiến thức vô tận của Thầy. Tất cả học sinh đã làm cho mỗi giờ học trở nên thú vị hơn vì cách giảng dạy rất tự nhiên của thầy, giọng Thầy ấm áp, đầy đặn. Thầy đã giúp học sinh sống tốt hơn, hiểu về bản thân, hiểu về con người, hiểu về cuộc sống qua những đoạn văn, những bài thơ. Học sinh yêu mến Thầy bởi những bài học mà Thầy đã truyền đạt trong mỗi giờ học.
Cố gắng trò khích lệ nguồn sẽ đó khoe lời chính muốn Thầy rằng biết trò và thiết kế đến phát triển đã Thầy mà quả trở thành những về cá nhân và niềm vui chứa đựng ẩn chứa lời trong Rồi. Thầy như thế thấy sao và chịu khó luôn trò đột nhiên rồi, thế khoe hay vừa đẹp, vừa giỏi, lại rất thành công. Học trò cũ của những về khoe hay thầy nhớ trò nhưng nhiều khoe Thầy nói: ”mình thích rất Thầy mình nói các bạn ai cách tính những đặc điểm của Thầy rất yêu trò”.
Trò yêu thầy vì vẻ ngoại hình đầy nghệ thuật của Thầy. Trò cũng thấy thế, các chị khóa trước của thầy vẫn nói Thầy rất quyến rũ. Trò không quên được ngày đầu tiên thầy bước vào lớp với mái tóc hơi dài, đội một chiếc mũ nồi, trông thầy thật nghệ sĩ. Và thầy thường mang theo cặp kính. Trò thích được nhìn thầy đeo cặp kính đó ngồi đọc sách, ánh mắt của thầy xa xăm và đăm chiêu đến khó tả. Hình ảnh đó của Thầy sẽ mãi in sâu và tươi sáng trong ký ức của trò.
4.3 Truyện ngắn về thầy cô giáo: Người thầy và những tờ tiền cũ
900.000 đồng, nó cứ mê mẩn những đồng 10.000 đã hao mòn mà khát khao một nơi không có ai để rơi lệ.
Nó cuối cùng đã tốt nghiệp đại học. Người đầu tiên mà nó muốn chia sẻ tin quan trọng đó không phải là cha hay mẹ nó mà là giáo viên thân yêu của nó.
Suốt một thời gian dài, ít ai dám suy nghĩ về việc cho con vào trường đại học, vì quê hương của nó nghèo khó và có nhiều anh em, gia đình nó cũng khó khăn. Ba mẹ của nó cũng vậy, một phần do hoàn cảnh nghèo khó, một phần do lo lắng về điều kiện của con mình “làm sao mà đối mặt với người khác”!… Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, truyền niềm tin rằng “mình có thể”.
Nó, trong suy nghĩ như bay như đàn ong như tiền hàng trăm, trời năm năm… Kiếm được đầy đủ bao nhiêu, lâu chẳng cảm thấy vui mừng.
Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh giác” thừa. Gói “bí kíp” mà lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền 10.000đ bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000 đồng, nó cứ mê mẩn những đồng 10.000 đã hao mòn mà khát khao một nơi không có ai để rơi lệ.
Hai năm trôi qua, chưa một lần nó quay trở lại thăm thầy. Hai năm trôi qua, đôi khi nó vẫn nhận được những đồng 10.000 từ thầy (rất lạ là vào những thời điểm mà nó cảm thấy chán nản nhất!)… Đã hai năm kể từ ngày thầy vất vả lặn lội lên Sài Gòn để thăm nó, chất chứa đồng 10.000 trong tay nó và sau đó vội vã quay trở lại. Sau đó, thầy đã được chuyển công tác.
“…Đã qua đời”, nó hoàn thành câu. Câu chuyện lúc này mới đầy đủ và nguyên văn là: “Trưa, vừa về nhà từ trường, mẹ điện lên báo: “Thầy H. Chết rồi!”. Nó chỉ mơ hồ hỏi được ba từ: “Tại sao thầy chết?”, Rồi buồn bã khi mẹ cũng đau xót ở đầu dây bên kia: “Thầy ốm lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào bệnh viện, bác sĩ chụp ảnh mới biết thầy đã hỏng hết sáu bộ nội tạng rồi, chưa kịp ai đến thăm thì thầy đã qua đời.”
Đến tận bây giờ nó mới nhận ra rằng thầy đã rất mệt mỏi, đôi bàn tay tài hoa xưa kia đã trở nên mệt mỏi hơn nhiều. Nó bất ngờ tỉnh dậy, nước mắt lại chảy dài trên má, trái tim nó hét lên một cách xúc động: “Thưa thầy… Tại sao không chờ con về…!?”. Trong cái nóng gắt của buổi trưa, khi cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ đến cực độ, nó thấy thầy hiền lành đến bên cạnh nó, đặt những tờ tiền 10.000 đồng lấp lánh vào lòng nó… Nó từ bỏ mọi ý định lên xe buýt.
Nếu thay thế những đồng 10.000 kia bằng thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về vì nó đảm bảo.
4.4 Truyện ngắn kể về thầy cô: Ông giáo và tách cafe
Hợp tác để ghé thăm giáo viên trước đây, một nhóm sinh viên hiện đã thành công trong nghề nghiệp. Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang các vấn đề về cuộc sống và công việc.
Thầy giáo vào bếp và quay lại với rất nhiều cà phê đựng trong những chiếc ly khác nhau: cái bằng gốm, cái bằng nhựa, cái bằng thủy tinh, cái bằng pha lê, một số trông rất đơn giản, số khác lại có vẻ đắt tiền, vài cái được chế tác rất tinh xảo. Muốn mời những học sinh cũ uống cà phê.
Đẹp mắt, đắt đỏ luôn được lựa chọn trước, để lại những cái trông đơn giản và giá rẻ.
Của mọi khổ nỗi căng thẳng của các trò chính là nguồn gốc, nguyên nhân tuy nhiên đó cũng là lúc các trò mong muốn điều tốt nhất cho bản thân, mặc dù rất đơn giản và dễ hiểu.
Độ tốt của cà phê bên trong không phụ thuộc vào cái ly. Trong một số tình huống, cái ly chỉ đơn giản là cái bao bọc đắt tiền hơn và trong một số tình huống khác, nó thậm chí che giấu những gì nó đang chứa.
Muốn thật sự, các trò điều là cà phê chứ không phải vật đựng, nhưng các trò vẫn có ý thức lựa chọn vật đựng tốt nhất. Sau đó, các trò mới để ý đến những vật đựng khác.
Và loại chén mà trò có không tạo ra cũng như không thay đổi cuộc sống mà trò đang trải qua… Cũng như vậy, cuộc sống của chúng ta là cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội là những thứ chén. Chúng chẳng qua chỉ bao bọc cuộc sống.
Đôi khi, ta chỉ quan tâm đến cốc mà quên thưởng thức thứ cà phê ông trời đã ban tặng cho ta. Người biết biến những thứ mình đang có thành thứ tốt nhất là người hạnh phúc nhất.
5. Truyện ngắn về thầy cô bằng tiếng Anh
Để làm cho tờ báo tường của lớp mình trở nên sinh động hơn, dưới đây là một số câu truyện ngắn về giáo viên bằng tiếng Anh mà bạn có thể tham khảo thêm.

5.1 Truyện ngắn: Idiotic Lawyer
Tốt nghiệp với danh hiệu, con trai của luật sư muốn tiếp bước chân cha mình nên anh ta đã vào trường luật. Sau đó, anh ta về nhà để gia nhập công ty của cha mình.
Sau một ngày làm việc, anh ta vội vàng chạy vào văn phòng của cha mình và báo: “Cha ơi, cha ơi! Trong một ngày, con đã giải quyết vụ án Smith mà cha đã làm từ lâu rồi!”
Hiѕ father уelled, ”You fool! We’ᴠe been surviving on the financial support of that caѕe for ten уearѕ!”.
Luật sư ngốc.
Một luật sư nam muốn thừa kế sự nghiệp của cha, do đó anh ấy đã đi học trường luật và đạt được bằng cấp xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy tham gia vào công ty của cha mình.
Anh ta đến phòng làm việc của cha và nói: “Cha, cha! Trong một ngày con đã giải quyết vụ kiện Smith mà cha đã suy nghĩ quá lâu!” Vào cuối ngày làm việc đầu tiên.
Người cha lên tiếng nhanh chóng: “Thằng ngốc! Suốt mười năm qua, chúng ta đã phụ thuộc vào nguồn vốn tài chính cho việc đó!”
5.2 Truyện ngắn: A Careless Teacher
Một giáo viên lịch sử đang nói chuyện với lớp học về người La Mã cổ đại.
Anh ấy nói: “Họ là những người mạnh mẽ, dũng cảm và là những binh sĩ tốt.” Anh ấy bổ sung: “Họ luôn muốn có cơ thể khỏe mạnh, nên họ chơi rất nhiều trò chơi.”
”Did they enjoy swimming?”, One of the girls inquired. ”It helps to strengthen people’s bodies.” She was very skilled at swimming.
”Oh, yes, some of them swam frequently,” the teacher replied. After that, he shared a story about a renowned Roman.
Anh ấy nói, “Ở giữa thành Rome có một con sông lớn, rộng. Đó là sông Tiber và người của anh ta đã bơi qua nó ba lần mỗi ngày trước khi ăn sáng.”
Cô gái cười khi nghe điều này.
”Tại sao bạn cười?”, Giáo viên hỏi cô ấy một cách tức giận, ”Tôi có nói điều gì vui không?”
”Well, ѕir”, the girl anѕᴡered. ” Whу didn’t he ѕᴡim acroѕѕ the riᴠer four timeѕ, to get back to hiѕ clotheѕ again?”.
Bản dịch: Thầy giáo không chú ý.
Ông nói: “Họ luôn mong muốn có thể thể hiện được sức mạnh cơ bắp, do đó họ tham gia rất nhiều môn thể thao”. Một giáo viên dạy Lịch sử lên lớp giảng về người cổ La Mã. “Họ rất khỏe mạnh, một dân tộc dũng cảm, những chiến binh tài giỏi”.
Một nữ sinh, rất giỏi bơi, hỏi: ”Họ có lội không ạ? Lội giúp cơ thể khỏe mạnh hơn.”.
Giáo viên trả lời: “Đúng vậy. Họ bơi rất nhiều.” Sau đó, giáo viên chia sẻ với học sinh về một người La Mã nổi tiếng.
Dòng sông Tiber được gọi là dài, nó chảy qua trung tâm thành phố Rome. Bằng cách bơi ngang qua dòng sông, các đấng mày râu thường rèn luyện trước khi ăn bữa sáng, mỗi ngày ba lần. Người thầy nói.
Cô học sinh cười vang khi nghe thầy giáo nói như vậy.
”Tại sao em cười?”, Thầy giáo tức giận khi hỏi cô gái ”Thầy nói có gì mà đáng mỉm cười?”.
“Vậy tại sao ông ta không bơi qua sông bốn lần, để có thể quay lại lấy quần áo nữa chứ?” Cô học sinh trả lời, “Dạ, thưa thầy”.
5.3 Những mẫu truyện ngắn: English jokes about teachers and students
1. Khi giáo viên hỏi xem Clyde đã sao chép mô tả chó của anh trai mình.
Giáo viên: Clyde, bài viết của bạn về “Con chó của tôi” hoàn toàn tương đồng với bài viết của anh trai bạn. Bạn đã sao chép của anh ta hay không?
Clyde: Không, ông ạ. Đó là con chó giống nhau.
Bản dịch:.
Khi giáo viên hỏi xem Clyde đã sao chép bài về mô tả con chó của anh trai hay không.
Bạn đã sao chép của anh trai mình, phải không? Bài viết “My Dog” của bạn giống hoàn toàn như của anh trai mình. Giáo viên: Clyde.
Clyde: Không, thưa cô. Vì chúng tôi cùng viết về một con chó đó ạ.
Cha của George Washington không chỉ chặt cây anh đào của mình, mà còn thừa nhận. Bây giờ, Louie, bạn có biết tại sao cha của anh ấy không trừng phạt anh ấy không? Giáo viên: 2.
Louie: Bởi vì George vẫn còn cái rìu trong tay.
Bản dịch:.
Armstrong, người đã thành lập Mỹ, đã nói rằng George Washington đã chặt cây anh đào của cha mình và thậm chí thừa nhận hành động đó. Bạn có biết tại sao cha của George Washington không trừng phạt anh ta? Giáo viên: Louie Armstrong.
Louie: Vì George vẫn giữ rìu trong tay ạ.
3. Giáo viên: Bây giờ, Simon, thú thật với tôi, bạn có cầu nguyện trước khi ăn không?
Simon: Không, ông không cần phải làm vậy, mẹ tôi là một đầu bếp giỏi.
Bản dịch:.
Giáo viên: Simon, xin hãy nói thật với tôi, em có cầu nguyện trước khi ăn không?
Simon: Không ạ, Em không cần phải cầu nguyện, mẹ em nấu ăn tuyệt vời lắm ạ.
Trong việc “đào tạo con người”, hy vọng rằng việc chia sẻ những câu chuyện ngắn về giáo viên trên đây sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn về quan hệ giữa giáo viên và học sinh, cũng như đánh giá cao công lao to lớn của giáo viên. Người xưa có câu “Cơm cha áo mẹ chữ thầy/Nghĩ sao cho bõ những ngày ước ao”, ý muốn nhắc nhở những thế hệ tương lai rằng trong cuộc sống có 3 điều quan trọng nhất mà chúng ta nên nhớ và biết ơn, đó là “thành tích của cha mẹ, lòng hiếu thảo của mẹ và sự đóng góp của giáo viên”.
Sưu tầm – Nguồn hình ảnh: Internet.