Table of Contents
Những câu truyện ngắn cảm động về tình thầy trò.
Truyện ngắn hay về thầy cô giáo
Truyện ngắn về thầy cô tổng hợp những câu truyện ngắn về tình cảm thầy trò thật hay và ý nghĩa.
1. Truyện cười ngắn ngày 20-11
Truyện cười ngắn: Cách vào đề bá đạo của thầy giáo
Đầu giờ toán, thầy giáo ra một câu đố dành cho cả lớp.
Thầy giáo: Thầy hỏi các em: ”Ăn cắp nhạc thì gọi là gì?”.
Học sinh: Thưa thầy là đạo nhạc ạ!
Thầy giáo: Thế ăn cắp ý tưởng là gì?
Học sinh: Là đạo ý tưởng ạ!
Thầy giáo: Ăn cắp thơ gọi là gì?
Học sinh: Là đạo thơ ạ!
Thầy giáo: Vậy còn ăn cắp răng là gì?
Học sinh ngơ ngác nhìn nhau…
Thầy giáo: Các em mở sách, hôm nay chúng ta sẽ học … ”Đạo hàm”.
Truyện cười ngắn: Đến thầy cũng phải điên
Thầy giáo: Em hãy cho biết Mặt Trăng xa hơn hay Mặt Trời xa hơn?
Học sinh: Mặt Trời xa hơn ạ.
Thầy giáo: Vì sao?
Học sinh: Vì sao của Khởi My ạ.
Thầy giáo: Không, tại sao?
Học sinh: Tại sao của Ưng Hoàng Phúc ạ!
Thầy giáo: Không, ý thầy là Why đó!
Học sinh: Why? À! Why của DBSK .
Thầy giáo: Trời ơi! Tôi phải làm thế nào?
Truyền cười ngắn: Thầy giáo pro
Thầy giáo bước vào lớp. Quần áo lôi thôi. Mặt u ám. Cả lớp lo lắng. Khi vào cửa lớp, thầy rút chiếc dép phải ném bay vù xuống góc trái cuối lớp.
Cả lớp sợ. Thầy rút tiếp chiếc dép trái ra ném. Dép bay vèo xuống góc phải của lớp.
Cả lớp run. Tiến lại gần bảng, thầy hỏi:.
– Thế nào? Các cô, các cậu có sợ không, hả?
– Cả lớp đồng thanh: Thưa thầy… Sợ, sợ lắm ạ!
Tuy nhiên, vẫn chưa có gì sợ hơn Đại chiến Thế giới thứ hai. Các em lấy bút, vở ra học bài mới: “Cuộc chiến Thế giới lần thứ 2”.
Truyện cười ngắn: Bài văn tủ
Cô giáo yêu cầu học sinh viết mô tả về con vật mà họ yêu thích. Cu Bin 7 tuổi chọn bắt một con rận để nghiên cứu và viết mô tả rất chi tiết, tuy nhiên, cô giáo không hài lòng và yêu cầu cậu viết lại bài văn với đề bài là hãy mô tả con chó nhà em.
Cu Bin viết bài văn như sau: ”Nhà tôi có một con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì chắc chắn phải có ve, sau đây tôi xin miêu tả con ve: …”, Sau đó cậu lại bắt đầu miêu tả con ve.
Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt cu Bin làm lại lần nữa, lần này là tả con cá.
Hôm sau cu Bin gửi bài viết như sau: ”Nhà tôi có một con cá, con cá sống dưới nước nên nó có nhiều vảy. Nếu nó sống trên đất liền chắc chắn nó sẽ có nhiều lông, đã có nhiều lông thì phải có ve, sau đây tôi xin miêu tả con ve:….”.
2. Truyện ngắn về thầy cô đăng báo tường
Câu Chuyện Cảm động Về Nghề Giáo
Tôi là một học sinh… Không học được. Tất cả các thầy cô giáo đã dạy tôi đều nhận xét như vậy với ba mẹ tôi. Chưa có lớp học nào chịu tiếp nhận tôi quá một tháng. Mẹ tôi khóc. Bố thở dài: đứa này thì coi như không còn cách nào khác…
Chuyển sang trường mới. Nhìn qua học bạ sơ sài, hiệu trưởng đã muốn tôi bị đuổi đi nhưng vì tôi có danh tiếng trong lĩnh vực giám đốc của một công ty giáo dục trước đây, hiệu trưởng đành phải chấp nhận. “Tôi sẽ đặt em vào lớp của thầy Tiến”.
Thầy dạy lớp tập hợp toàn học sinh cá biệt của trường. Ngày đầu tiên vào lớp, bố đích thân dẫn tôi đến “trao tận tay thầy”. Tôi lén quan sát “đối thủ” của mình. Thầy gầy gò, mang cặp kính gọng đen nặng trịch, mắt nhướng lên nhìn sát mặt tôi “A, con trai, để xem thầy làm được gì cho con không, khá đây”. Thầy xếp tôi ngồi với một con nhóc tóc tém mặt mũi lanh lẹ. Nó khẽ hích vào vai tôi giành chỗ ngồi rộng hơn. Tôi đành chịu vậy, chưa bao giờ tôi đánh con gái cả. Thầy thắng tôi 1-0 rồi.
“Thầy hiểu tại sao em lại vẩy mực lên áo bạn”, thầy nói với tôi khi Tú tiết lộ chuyện. Tại sao ông ấy lại biết vậy? Mình chẳng nói gì cả. Trước đây, mỗi khi tôi vẩy mực lên hầu hết các bạn trong lớp, các cô giáo đều hỏi tại sao, còn các thầy giáo thì ngay lập tức trừng phạt. Lúc đó, tôi luôn bịa ra một câu chuyện và tự cho mình là nạn nhân. Dù tôi bịa cũng chẳng ai tin. Tôi cũng không quan tâm hình phạt là gì và ai có tin hay không. Nhưng hôm nay, thầy nói là thầy biết. Thật ngạc nhiên là thầy không trừng phạt tôi gì cả. Thầy chỉ nhắc nhở tôi nhẹ nhàng: “Lần sau em hãy cẩn thận hơn”. Mấy hôm sau, tôi lại vẩy mực lên áo của 3 bạn khác. Thầy vẫn nói là biết và không trừng phạt. Tôi cảm thấy nhàm chán với trò vẩy mực cũ rích này, không còn gây ấn tượng nữa.
Khi đó, chúng tôi ai cũng mang theo bảng và phấn. Khi đi chơi, tôi thu hết phấn và ném vào những cô gái nhảy dây trước sân. Sau giờ học, tôi đẩy bỏ bạn bè và chạy ra cổng trước. Những người đi qua chỗ tôi đều bị thu hết phấn thừa. Ngày hôm sau, thầy gọi tôi lên phòng họp. Thầy mở tủ ra và đặt hộp phấn to đùng vào tay tôi mà không nói gì. Tôi cảm thấy xấu hổ và quay mặt tránh ánh nhìn của thầy. Tôi nhớ rõ cách mặt tôi lúc cô giáo cũ mắng tôi, và hôm sau tôi lại lấy thêm phấn nữa. Nhưng khi tôi cầm hộp phấn thầy cho trong tay, tôi cảm thấy quá xấu hổ. Tôi ôm hộp phấn và trả lại thầy, nói nhỏ: “Lần sau em sẽ không làm như vậy nữa”. Thầy cười và nói: “Em rất ngoan!”.
Lần đầu tiên tôi được người trưởng thành khen ngợi. Tôi suy nghĩ suốt đêm. Từ bây giờ, tôi sẽ luôn ngoan ngoãn để không ai chỉ trích tôi nữa.
Nhưng ngoan chưa chắc đã giỏi. Thật sự tôi đúng với trường hợp đó. Tôi có thể chơi cầu lông, chơi bóng đá cả ngày mà không chán. Nhưng khi ngồi vào bàn học là tôi chán ngay. Ba mẹ có đánh, có mắng thế nào cũng chịu. Môn toán còn đỡ, có chút gì liên quan đến văn chương là tôi hoàn toàn không hiểu.
Sau một tháng học, tôi đã thấy thầy đạp xe qua nhà. Chiếc xe của thầy trước đây không biết màu gì, nhưng giờ chỉ còn màu gỉ sét xấu xí. Sau khi thầy vào nhà, cả ba mẹ tôi đều không có ở nhà. Thầy nhìn nhà tôi tàn tạ, và hẹn ngày mai sẽ trở lại. Tôi lo lắng suốt cả ngày, không biết mình đã làm sai điều gì. Hôm sau, thầy đến và đứng ngoài sân để “bàn chuyện” với ba tôi.
Thầy yêu cầu một người đọc và viết chép lại tài liệu giúp thầy. Quan trọng là phải là chữ trẻ con. Thầy đang nghiên cứu cái gì đó. Bố mẹ tôi vui mừng vì không phải khản cổ quản tôi nửa ngày không đến trường. Tôi lười biếng mãi mới đồng ý đến nhà thầy. Thầy sống một mình. Ngoài sách ra cũng không có gì đáng giá. Mỗi ngày một buổi, tôi còng lưng ghi chép lại những gì đọc được.
Thầy yêu cầu tôi viết những đoạn cảm nhận ngắn sau mỗi tác phẩm. Sau đó, tôi đọc to lên và thầy sửa chữa những ý kiến của tôi không chính xác, bổ sung một số ý kiến. Đôi khi thầy nói tôi dừng viết, chuyển qua tính toán giúp thầy vài việc. Tôi về nhà rèn luyện cách tính toán nhanh nhất để không bị thầy trách móc. Dần dần, kiến thức “tự nhiên” đến với tôi không biết từ khi nào. Khi tôi cầm tờ khen của tôi lần đầu tiên, mẹ tôi đã khóc, khóc nhiều hơn lúc tôi bị đuổi học. Ba tôi không nói gì, chỉ gật đầu và cười.
Năm học đã trôi qua nhanh chóng. Tôi nghỉ hè vẫn không quên đọc và ghi chép lại một đống sách cao ngất ngưởng thầy giáo đã giao trước khi nghỉ học. Ngày khai trường, tôi tìm mãi vẫn không thấy thầy đâu. Linh tính điều không tốt, tôi bỏ cả buổi lễ chạy đến nhà thầy. Căn nhà trống hoác. Bác hàng xóm nghe chó sủa ran chạy sang kiểm tra. “Cậu là Phong hử?” “Dạ”. “Thầy Tiến gửi cái này cho cậu. Thầy ấy bảo chuyển vào Nam ở với con trai”. Tôi vội vàng mở ra, bức thư rất ngắn. “Thầy mong em cố gắng học thật tốt. Em luôn là học sinh ngoan của thầy”.
Sau mười năm trôi qua, tôi mới thấu hiểu toàn bộ những điều thầy muốn truyền đạt. Có những điều không tốt nhưng không thể thay đổi bằng cách tức giận. Tình yêu và sự sáng tạo mới là những thứ giúp bạn thay đổi bản thân và thay đổi tất cả mọi người.
Cảm ơn thầy với phương pháp dạy đặc biệt đã giúp em trưởng thành. Cám ơn Thầy của em!
Người thầy và những tờ tiền cũ
900.000 đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.
Sau cùng nó cũng được nhận vào đại học. Người đầu tiên nó muốn chia sẻ tin quan trọng đó không phải là bố hoặc mẹ nó mà là giáo viên yêu quý của nó…
Nhà cậu ấy nghèo, lại có nhiều anh em, quê cậu ấy cũng nghèo nên từ lâu chẳng có nhiều người dám nghĩ đến việc đưa con vào đại học. Ba mẹ cậu ấy cũng vậy, một phần vì quá nghèo, một phần là vì lo lắng về điều kiện của con mình “làm sao mà đối đầu với người ta”!… Thầy là người duy nhất động viên cậu ấy, cho cậu ấy niềm tin rằng “mình có thể”.
Vui sướng không kéo dài lâu, nhiều lo lắng đổ về vây quanh nó… Trong suốt năm năm, hàng trăm suy nghĩ về tiền như đàn ong vo ve trong đầu nó.
Rồi thầy tới mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, đưa vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là “bí quyết” rồi dặn chỉ khi nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh báo” thừa. Gói “bí quyết” mà khi nhận từ tay thầy nó đã nghi ngờ là một xấp những tờ tiền 10.000đ bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần lớn đã hỏng hóc mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu! 900.000 đồng, nó cứ mê mẩn những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.
Đã hai năm kể từ cái ngày thầy bơi lên Sài Gòn thăm nó, đưa vào tay nó những đồng 10.000 mệt mỏi rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được những đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!)… Hai năm, nó vẫn chưa một lần quay lại thăm thầy.
Buổi trưa, sau khi đi học về, mẹ gọi điện và thông báo: “Thầy H. Đã qua đời!”. Tôi chỉ cố gắng hỏi ba chữ: “Tại sao thầy đã qua đời?”, Rồi tôi ngã xuống khi mẹ cũng ngập ngừng ở phía đầu dây: “Thầy đã bị bệnh từ lâu mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào bệnh viện, sau khi bác sĩ chụp hình mới phát hiện thầy đã mất hết các cơ quan quan trọng, chưa ai kịp đến thăm thì thầy đã…”.
Nó không leo lên xe đò nữa. Trong cái nóng ban trưa ảm đạm với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy tốt bụng đến bên nó, đặt vào đôi tay nóng bỏng của nó những tờ 10.000 đồng lung linh… Cho đến bây giờ nó mới nhận ra rằng thầy đã già đi nhiều, đôi tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã có nhiều vết thương… Nó bất ngờ tỉnh dậy, nước mắt lại tuôn trào trên má, trái tim nó rên rỉ: “Thầy ơi… Tại sao không đợi con trở về…!?”
Vì nó chắc chắn: nếu thay đổi những tờ tiền 10.000 đó thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp quay trở lại.
Bài học làm người từ cô giáo dạy Sử
Sau ba năm tôi mới có cơ hội quay trở lại trường cũ. Mọi thứ không thay đổi nhiều, khuôn viên trường vẫn xanh tươi bởi bóng cây, và những chiếc ghế đá vẫn đặt ở đó, im lặng và kiên nhẫn. Tiếng giảng của giáo viên vang lên trên lớp và ánh mắt ngây thơ của học sinh khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm thời đi học. Tiếng chuông trường đã vang lên, giờ là thời gian để ra ngoài chơi.
Tôi lại nhìn thấy hình ảnh của cô từ trong lớp, vẫn có dáng hình như ngày xưa khi truyền đạt kiến thức cho chúng tôi. Cô vẫn tận tụy đến lớp, vẫn đưa chúng tôi trên những chuyến tàu ước mơ đến bến hạnh phúc. Giọng cô êm đềm giải thích cho chúng tôi về những sự kiện lịch sử đáng nhớ, những chiến công vẻ vang của quân đội trên các chiến trường. Đôi khi cô dừng giảng và nhìn đám học trò đang suy ngẫm. Ngay cả cô cũng không thể nhận ra rằng những thế hệ học trò đó vẫn nhớ mãi công lao của cô từ ngày xưa.
Cô trở về trường tôi từ khi trường chỉ có mái lá đơn giản. Ngày mưa hay ngày nắng, cô vẫn đi xe Thống Nhất đã cũ đến lớp. Đôi khi, trong những ngày mưa bão dữ tợn, cô vẫn cố gắng đi hơn mười cây số đến lớp để tránh làm học sinh phải chờ đợi. Đôi khi, nước ngập tràn bánh xe nhưng cô vẫn tiếp tục đi, khiến cả thầy và cả học sinh đều ướt hết cả.
Phòng học hỏng hóc không thể tiếp tục học. Khi trời mưa gió như vậy, cô lại nhớ về quê Bình Lục, nơi mà người ta vẫn “cưỡi trâu đi họp huyện”, cô cảm thấy rất đau lòng. Cô thường kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về vùng quê và gia đình cô. Vùng quê ấy đầy cảnh đẹp, ngập tràn nghị lực phi thường suốt cả năm.
Giờ này khi mọi thứ đã được thay đổi, cô vẫn ngày ngày đến lớp. Là một giáo viên dạy lịch sử nên tính cô rất khắt khe. Cô luôn dạy chúng tôi phải biết cố gắng vươn lên. Cô thường nói, lịch sử là nền tảng của một quốc gia dân tộc, khi các em hiểu lịch sử cũng hiểu truyền thống quý báu của ông bà ta, biết mà học hỏi, biết mà phát huy những truyền thống quý báu đó. Theo lời dạy đó, mỗi thế hệ học sinh chúng tôi đều cố gắng trở thành một học sinh tốt trong mắt cô.
Đã 27 năm trôi qua với bao thế hệ sinh viên đến và rời khỏi trường này, nhưng hình ảnh cô giáo mỗi ngày lên lớp vẫn như vậy. Những sinh viên đầu tiên của cô giờ đã có mái tóc bạc cũng không bao giờ quên những lời dạy, những kiến thức mà cô đã truyền đạt. Cô luôn dạy cách hiểu và ghi nhớ một sự kiện lịch sử lâu nhất. “Chỉ khi các em hiểu rõ nguyên nhân tại sao và có thể giải thích những sự kiện, những mối quan hệ đó, các em mới có thể làm tốt một bài lịch sử”.
Tôi vẫn nhớ kỷ niệm về cô khi còn học trung học. Là một học sinh chuyên văn, tôi rất thích các môn xã hội, đặc biệt là tìm hiểu về lịch sử. Khi còn học ở trường cấp hai, tôi đã nghe nhiều thông tin về cô với phương pháp giảng dạy tuyệt vời, cô là một giáo viên xuất sắc ở trường. Và khi theo học cùng cô, tôi thật sự bị ấn tượng bởi cách giảng dạy tận tâm và chu đáo.
Trong những giờ giảng, cô nhấn mạnh đến những sự kiện quan trọng nhất, có tính quyết định đến giai đoạn lịch sử đang nghiên cứu. Cô thường dặn chúng tôi: “muốn học được lịch sử thì cần phải biết hệ thống kiến thức, tóm tắt vấn đề lại rồi triển khai thật nhỏ ra. Như vậy vừa nhớ lâu lại không bị mất ý”. Theo lời khuyên của cô, mỗi chúng tôi đều nhớ rất rõ những vấn đề lịch sử và không hề bỏ sót chút nào khi làm bài kiểm tra.
Không chỉ cho chúng tôi những bài học lịch sử mà cô còn dạy cách đối nhân xử thế trong cuộc sống. Cô cho mỗi chúng tôi biết thế nào là cuộc sống thực tại, nó không đẹp như mơ cũng không tồi tệ như khủng hoảng mà mỗi trái tim non nớt chúng tôi vẫn hoài tưởng. Cô vẫn so sánh, cuộc đời như một cuộc chiến đấu với chính bản thân mình vậy. Nếu kiên cường thì họ sẽ không bao giờ thất bại, nhưng chỉ cần sơ xuất họ có thể đánh đổi cả cuộc đời. Tôi mơ hồ hiểu những gì cô nói, nhưng đến giờ thì đó lại là bài học quý giá theo mãi cuộc đời tôi.
Mỗi một năm trôi qua cô chào đón một thế hệ học sinh tìm hiểu những điều mới mẻ trong trang sách lịch sử. Nhưng cũng là lúc cô nói lời chia tay với các học sinh của mình. 40 năm như vậy, sau 27 năm mà ”tay lái” của cô vẫn vững chắc. Cô không còn đi xe đạp đến lớp như xưa nữa, cô không còn giảng bài khi lớp đang mưa, nhưng những giảng dạy của cô vẫn mạnh mẽ và hiền hòa. Hàng ngày, cô vẫn dẫn dắt chúng tôi và các thế hệ học sinh khác tìm kiếm những cơ hội mới.
Cô trang bị cho chúng tôi đầy đủ kiến thức và kinh nghiệm của mình để chúng tôi không còn xa lạ và lúng túng khi bước vào cuộc sống. Những đồng nghiệp của cô thì tự hỏi tại sao cô lại dành tận tâm như vậy cho học sinh. Cô cười nhẹ và nói: “Học sinh là tương lai của đất nước, thiếu học sinh như thiếu chân tay vậy. Không thể chịu đựng được”.
Có thể nhờ cô mà những bài học về lịch sử vẫn ảnh hưởng sâu sắc trong tôi. Mỗi khi tìm hiểu về một sự kiện, tôi luôn không quên khám phá nguyên nhân của nó. Hiểu nghề để làm nghề như cô luôn khuyến khích chúng tôi. Sẽ mãi ghi nhớ những kỷ niệm về cô, kỷ niệm về thời học sinh và những bài học quý giá mà cô đã truyền đạt cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ luôn trân trọng như một món quà quý giá nhất trong cuộc sống.
Người thầy năm xưa
Tôi sinh ra ở một ngôi làng nhỏ. Trường tiểu học của tôi cũng là trường nhỏ xinh. Trường ấy hằng ngày chào đón các em học sinh nghèo màu chân trần. Vâng, trường của tôi khá nghèo. Nhưng ở đó, tôi đã tìm thấy nhiều niềm vui và những kỷ niệm về người thầy yêu quý với lòng biết ơn sâu sắc.
Đã qua hơn 10 năm rồi nhưng hình ảnh và lời nói của thầy vẫn còn in sâu trong ký ức của tôi. Đó là năm học lớp 5, tôi được chuyển sang học lớp mới. Ngày đầu tiên đi học, tôi đứng rụt rè ở cửa lớp vì sợ thầy và không quen bạn. Thầy nhìn thấy tôi và hỏi thăm chu đáo. Nhìn vào ánh mắt trìu mến và cầm lấy bàn tay ấm áp của thầy, tôi tự tin bước vào lớp một cách bình thường. Từ lần đầu gặp thầy và được thầy dạy dỗ, tôi càng hiểu và yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả bằng hai từ “yêu thương” và “tận tụy”. Thầy tận tụy trong từng bài giảng, từng giờ đến lớp. Dù là những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy vẫn đến lớp để chúng tôi được học những điều mới mẻ. Tôi nhớ đến mùa nước lũ, khắp đường phố và trường học đều ngập nước. Nhưng chúng tôi vẫn đến lớp đều đặn, học trong nước mà vui thích. Những bài giảng của thầy như “đánh thắng” cả mùa lũ. Khi không đến lớp, thầy sẽ lặn lội đến nhà các em học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và tạo điều kiện tốt hơn cho chúng tôi yên tâm khi đi học. Thầy của tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương tất cả học sinh. Tôi đã từng được đến thăm nhà thầy – một ngôi nhà nhỏ xinh nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Căn nhà nhỏ ấy chứa đựng tấm lòng yêu thương bao la của thầy tôi. Thầy không chỉ dạy chúng tôi biết đọc và viết, mà còn dạy chúng tôi biết về cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi cố gắng học tập, không chịu khuất phục với hoàn cảnh nghèo khó. Thầy tin rằng các học trò của mình sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Niềm tin của thầy đã truyền đến chúng tôi – những học trò nghèo đầy ước mơ và hoài bão. Những lời dạy dỗ của thầy đã đi cùng tôi suốt những năm tháng dài.
Riêng với tôi, tôi vẫn nhớ mãi những lần được thầy đưa đến trường. Con đường đá đến trường đã thấm biết bao giọt mồ hôi của thầy tôi. Tôi không sao quên được hình ảnh thầy với chiếc xe đạp cũ kĩ cứ kêu ”kót két” theo từng vòng quay. Thế mà chỉ cần ngồi sau lưng thầy, con đường dài dường như ngắn lại; cái nóng của buổi trưa nắng gắt dường như cũng mát dịu hẳn đi. Nhìn lưng thầy ướt đẫm mồi hôi mà miệng vẫn vui cười. Ôi! Sao mà nhớ thầy đến thế! Trên con đường dài với lắm gập ghềnh, thầy và tôi cùng nhau trò chuyện nhiều điều thú vị. Bất chợt tôi cảm thấy thầy thật gần gũi và thân thiết như một người bạn lớn. Có lần thầy hỏi tôi rằng: ”Nếu chỉ được đi qua một lần trên con đường đầy hoa dại, con sẽ chọn một bông hoa nào con cho là đẹp nhất?!”. Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẻ cười rồi im lặng. Rồi thầy bảo rằng ”trên đường con đi sau này sẽ có nhiều ”bông hoa” như thế. Con đừng đợi phải đi hết quãng đường, hãy nắm lấy cơ hội để con có thể tiến xa hơn”. Và khi đó tôi mới hiểu điều thầy muốn nói, lời nói của thầy đã động viên tôi đủ can đảm bước xa làng quê nhỏ bé để lên thành phố học tốt hơn. Đúng là thầy tôi, lời khuyên nhủ thật nhẹ nhàng nhưng sâu sắc và làm người ta yên lòng lắm. Đến hôm nay, tôi bỗng nhớ lại những câu chuyện của người thầy năm xưa. Thầm cảm ơn thầy về những gì tốt đẹp thầy đã dành cho tôi. Đó là những lời dạy dỗ quý báu động viên tôi trong những tháng năm dài. Gần 10 năm nay ít có dịp về thăm thầy cũ. Ngôi trường làng ngày xưa đã tàn phai ít nhiều. Mỗi lần về thăm lại thấy mái tóc thầy tôi bạc trắng nhiều hơn. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, tấm lòng thầy vẫn như thế, vẫn tận tụy và đầy yêu thương.
Đối với tôi, “người thầy xưa” là biểu tượng của một giáo viên Việt Nam xuất sắc. Đối với tôi, thầy là sự hi sinh cao cả bắt nguồn từ tình yêu nghề, yêu trẻ. Đến ngày hôm nay, trong lòng tôi vẫn mãi kính trọng và biết ơn “người thầy giáo xưa”.
Người mẹ thứ hai
Tuổi thơ của tôi không đầy đủ như các đứa trẻ khác. Ngay từ khi sinh ra, tôi không có cơ hội được gặp mặt ông bà nội, ngoại. Khi tôi lên sáu tuổi, mẹ tôi qua đời vì một căn bệnh nguy hiểm. Nhà tôi đông anh em, cha tôi lại phải đi làm xa, năm anh chị em sống bên nhau, hỗ trợ lẫn nhau trong cuộc sống. Mặc cho khó khăn và thiếu thốn, chị em tôi luôn là những tấm gương mẫu mực dẫn đầu về thành tích học tập trong lớp và trong trường. Điều này chủ yếu là nhờ công dạy bảo của cha, nhưng cũng nhờ sự tận tâm chỉ bảo của các thầy cô giáo. Với tôi, suốt cuộc đời này, dù đi đâu và đến đâu, tôi sẽ không bao giờ quên được cô Lịch – cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi khi đó – người đã trở thành người mẹ hiền thứ hai và đã giúp tôi thực hiện ước mơ từ những ngày thơ ấu. Từ quê nghèo, tôi chuyển lên thị trấn để sinh sống và trở thành một đứa trẻ mồ côi mẹ. Tôi thuộc vào nhóm học sinh nghèo nhất trong lớp. Trong khi các bạn trong lớp có đủ quần áo, sách vở, giày dép đắt tiền, tôi chỉ có một bộ đồng phục quần xanh áo trắng và một chiếc áo ấm cũ vào mùa đông. Nhưng đổi lại, tôi là học sinh đứng đầu trong lớp về mọi môn học. Mặc dù tôi không tự hào về thành tích học tập của mình, nhưng luôn cảm thấy tự ti và nhút nhát vì hoàn cảnh gia đình. Tôi không chơi thân với ai, chỉ sống trong sự tách biệt ở cuối góc lớp.
Cô là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp tôi, thay thế cho cô chủ nhiệm trước đó vừa chuyển trường. Cô có khuôn mặt thật dễ thương, dáng người thon gọn và giọng nói từ miền Bắc rất đáng yêu.
Xin chào các bạn, tôi là Lịch, giáo viên chủ nhiệm mới của các bạn từ nay. Tôi sẽ rất vui nếu các bạn coi tôi như một người bạn, chia sẻ với tôi mọi khó khăn trong học tập cũng như cuộc sống.
Sau đó, cô đi qua từng bàn, hỏi thăm từng học sinh một. Tôi theo dõi cô từ khi cô mới bước vào lớp, đột nhiên cảm thấy hồi hộp khi cô lại tiến lại gần và hỏi thăm về gia đình của tôi. Tôi trả lời cô, giọng nói trẻ con trong cổ họng với sự tự ti về tình trạng nghèo khó. Bất ngờ, cô xoa đầu tôi, tươi cười.
Cô đã xem qua hồ sơ học tập của em. Em rất giỏi, hãy cố gắng phát huy hơn nữa nhé. Nếu có bất kỳ khó khăn nào, hãy nói với cô, đừng ngại. Cô nói và nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, cười nhẹ. Nụ cười phản ánh sự nhân ái, quan tâm và thân thiện. Từ lúc đó, tôi cảm thấy rằng mình sẽ có mối quan hệ gắn bó với cô.
Từ khi cô Lịch trở thành chủ nhiệm, lớp tôi đã thay đổi hoàn toàn. Từ một lớp học trung bình khá, chúng tôi đã tiến lên đứng đầu bảng xếp hạng của trường. Giờ học của cô rất thú vị, khiến cả lớp mong chờ thời gian trôi chậm lại. Cô không dạy theo giáo trình cứng nhắc, không phụ thuộc vào sách giáo khoa, nhưng cách truyền đạt linh hoạt của cô đã khiến cả lớp háo hức lắng nghe. Cô hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của từng học sinh trong lớp. Nếu có học sinh yếu, cô sẽ tự ý ghép nhóm học kèm để giúp các bạn học khá. Phong trào học tập trong lớp trở nên sôi động hơn. Ngay cả những học sinh cá biệt cũng trở nên yêu thích và chăm chỉ học. Nếu cô vắng mặt một ngày, chúng tôi sẽ hỏi thăm và cuối giờ học sẽ đến nhà thăm cô giáo ốm. Lớp tôi đã trở thành một tập thể đoàn kết và cô Lịch chính là “cô tiên” tạo nên điều kỳ diệu đó.
Kỳ thi về viết chữ đẹp của huyện năm đó, cô đã chọn tôi làm đại diện cho lớp và cũng cho khối lớp 3 tham gia cuộc thi. Ban đầu tôi không có tiền để mua những cuốn vở đẹp, nhưng nhờ viết chữ đẹp và bố cục gọn gàng, vở viết của tôi trông rất đẹp mắt. Chỉ có điều, tôi hơi ngại vì giấy bọc vở đã cũ, nên từ bên ngoài nhìn các cuốn vở có vẻ không đẹp. Vào cuối giờ học, cô gặp riêng tôi và nhẹ nhàng nói: “Chiều Hằng hãy mang vở đến nhà cô. Hai chúng ta sẽ cùng “tu bổ” lại nó một chút”.
Đến nhà cô, tôi rất ngạc nhiên khi thấy căn nhà của cô cũng giản dị và không lớn hơn nhà tôi là bao nhiêu. Chỉ khác là… Nhà cô rất ít thành viên. Hóa ra, vợ chồng cô không có con. “Cô chú hiếm muộn đường con cái nên quyết định sẽ ở như vậy với nhau suốt đời” – cô cười buồn, nói như đọc được suy nghĩ của tôi.
Cô chu đáo bọc lại sách vở, thay nhãn vở mới cho tôi, chỉ cho tôi các trường hợp ra đề mà ban giám khảo có thể đề cập tới. Cô khuyên tôi nên nỗ lực học tập để sau này thi vào trường đại học. Cô nói rằng đó là con đường duy nhất sẽ giúp tôi thoát khỏi hoàn cảnh nghèo khó. Rồi cô hỏi tôi về tình hình gia đình… Biết tôi mồ côi mẹ từ nhỏ, cô ngồi im lặng một lúc, rồi… Đột nhiên cô ôm tôi vào lòng: “Hãy coi cô như người mẹ của em, nếu em muốn”. Trong vòng tay của cô, tôi cảm thấy mình trở nên nhỏ bé, cảm giác gần gũi, thân thiết như chính mẹ ruột của mình. Có cái gì đó trỗi dậy trong lòng tôi… Như tình mẫu tử thiêng liêng mà bấy lâu tôi thiếu vắng….
Trong kỳ thi đó, tôi không đạt giải nhất. Cầm bằng khen giải nhì trên tay, đột nhiên tôi rơi nước mắt. Tôi đã không thực hiện được lời hứa với lòng mình, mang giải nhất về tặng cô… Trong suốt buổi học, tôi cúi gằm mặt… Không dám nhìn cô lên. Đột nhiên, tôi bất ngờ khi có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai và giọng của cô nhỏ nhẹ: “Thôi nào em bé. Em biết rằng em đã cố gắng hết sức rồi mà.” Tôi ngẩng đầu nhìn cô, mắt nhòe lệ nhưng tràn đầy tình yêu thương….
Cô Lịch giáo viên chủ nhiệm của tôi đến khi chúng tôi thi xong cấp. Năm đó, lớp tôi là lớp duy nhất có học sinh thi vượt cấp đạt 100%. Buổi liên hoan chia tay đầy nước mắt. Cô và học sinh ôm nhau khóc. Mọi người đều mong muốn thời gian dừng lại… Tiếc nuối, luyến tiếc không muốn xa rời.
Bây giờ, tôi đã trưởng thành, đã tốt nghiệp và có công việc ổn định ở thành phố. Mỗi năm về quê ăn tết, tôi lại ghé thăm cô, mua tặng cô loài hoa hồng nhỏ mà cô rất thích. Cô đã già, tóc đã có một chút bạc, và trên gương mặt đã xuất hiện một vài nếp nhăn. Vợ chồng cô vẫn sống giản dị trong căn nhà nhỏ xinh xinh như ngày xưa. Mười bốn năm đã trôi qua, nhưng cô tôi vẫn giữ nguyên sự dịu dàng và tình cảm trong đôi mắt rạng ngời… Dù đi cả cuộc đời này, tôi vẫn không thể quên được đôi mắt ấy….
Chút kỉ niệm về thầy
Cô bé nhíu mày lên, nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, sau đó quan sát ra ngoài cửa lớp. Nơi dãy hành lang dài đang yên tĩnh, đang chờ đợi, lắng nghe âm thanh của đôi giày đập nhịp để đoán: thầy hay cô ? Giờ Toán của lớp 9P1 hôm nay có sự thay đổi giáo viên. Cô giáo trước đã nghỉ việc. Thầy giám thị thông báo rằng sẽ có giáo viên mới đến thay. Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua trong sự hồi hộp của học sinh. Ở cuối lớp, có ai đùa cợt nói: “Mười lăm phút trôi qua, nhớ Toán buồn như mồ, buồn như con cá rô…Đang trôi…Vào trong tô…”.
– Nghiêm!
Giọng chủ nhiệm vang lên mạnh mẽ, khá trang trọng (nhờ to con). Thầy giám thị xuất hiện. Một trăm đôi mắt học sinh đen láy đổ về phía cửa. Mời mọc phía sau thầy là một hình dáng lạ, chắc chắn “ông” thầy Toán mới ?!!. Ô, nhưng tại sao lại… Giống học sinh quá đỗi!!! Thầy giám thị cười khá vui.
– Xin giới thiệu với các em, đây là thầy T. Sẽ phụ trách môn Toán lớp 9 thay cho cô N….
Một cơn vỗ tay ngưỡng mộ vang lên như mưa rào vào tháng sáu. Thầy T mỉm cười và gật đầu nhẹ nhàng “Xin chào các em thân mến!”. Ôi chao, hai má thầy sao mà đỏ như màu pháo, cặp kính cận suýt chút nữa rơi khỏi cầu mũi. Chắc vì cảm động trước sự “thịnh tình” của các học sinh trong lớp… Hoa hậu chỉ chiếm hai phần ba lớp, tặng cho!
Trước khi trở về văn phòng, thầy Giám thị còn ”ân cần dặn dò”.
– Các em phải học cho ngoan. Nhớ là không được phá thầy!
Ôi! Câu “đe nẹt” ấy không phải là không có lý do. Bởi vì, học sinh lớp 9P1 có truyền thống mấy mùa tuy thông minh, học giỏi, đẹp người, tốt hạnh kiểm nhưng… Chuyên nghịch ngợm cũng đứng vào hàng… Khác thường! Thầy cô thương cũng nhiều, mà dở khóc, dở cười cũng nhiều. Không biết trước khi vào lớp, thầy T. Đã “nghiên cứu sơ lược” học trò chưa mà… Nhìn thấy thầy “bình tĩnh rồi… Run” rõ ràng.
Sau màn giới thiệu rất “dễ thương” – Sinh viên cuối cùng của Đại học Khoa học Tự nhiên (bằng giọng đối thoại và thái độ nhẹ nhàng như con gái). Thầy giáo vui vẻ yêu cầu … Kiểm tra bài cũ. Năm mươi câu than thở vẫn không làm thay đổi quyết định “kiên quyết” của thầy. Thầy cầm quyển sổ điểm và tra cứu tên (tại sao thầy không nhìn vào bảng lớp nhỉ?!) Trong một thời gian rất lâu, hai bàn tay run run (chắc do bị học sinh “soi mói” kỹ). Khi cây viết đỏ chạm xuống gần giữa trang, một cái tên được thông báo lên:.
– Trần Thị L.N.
Cả lớp im lặng theo từng bước đi “nhẹ nhàng” của N., Để rồi sau đó hai phút, bất ngờ phát ra một trận cười vang – N là một cô gái có dáng dấp “kiêu hãnh” của một vận động viên bóng rổ. Cao 1m65, học muộn hai năm nên rất đáng để so sánh với cả lớp: Trong khi thầy T. Gầy gò, chiều cao chỉ khoảng 1m60 hay 1m62 gì đó (cộng thêm độ dày đế của đôi giày da mũi nhọn quá rộng chân). Một sự tương phản khá hài hước. Thầy T lạnh lùng, mặt đỏ như người say nắng biển, vội vàng hỏi vài câu để “mời” N về chỗ. Quyển sổ điểm được gấp lại nhanh chóng và bài học mới bắt đầu cũng rất nhanh chóng…
Thầy luôn ở bên dìu dắt dạy bảo học trò.
Cái khởi đầu khó khăn đó sẽ qua đi và mọi chuyện sẽ trở thành kỷ niệm. Và kỷ niệm bắt đầu từ sự nhiệt tình ngây ngô của cả giáo viên và học sinh, khi hai bên thống nhất về “hợp đồng tác chiến”.
Còn nhớ 1 lần, thầy T đã hứa sẽ xây dựng mô hình cho một bài toán hình học không gian khó hiểu, để học trò dễ hình dung hơn là nhìn vào hình vẽ. Nhưng đáng tiếc, hai lần, ba lượt thầy … Lúc nào thì… Quên. Lúc thì… Thầy bận… Học (?!), Lúc lại bận soạn bài cho môn dạy, lúc làm xong rồi nhưng… Để quên ở… Sài Gòn ?!!! Lần cuối cùng, thầy nhớ đem theo, nhưng xe đò đông quá, mọi người chen nhau làm hỏng mất mô hình của thầy ?!! Học trò không tin! Học trò yêu cầu thầy xây dựng mô hình ngay tại lớp. Thầy bối rối “mobilize” thước kẻ với số lượng tối đa, “chấm” các em bé bỏng ở hai hàng bàn đầu (trong đó có cô bé dễ thương) lên giúp thầy … Xây dựng mô hình (?). Trời đất! Năm bảy mái tóc thề, hơn một chục bàn tay nhỏ, cộng thêm thầy đứng vây quanh chiếc bàn giáo sư thì… Không ai nhìn thấy được gì! Vì vậy, thầy cho học trò xếp hàng một cách gọn gàng, theo từng hàng bàn có trong lớp, từ từ tiến về phía “mô hình sống động” tham gia theo kiểu “cưỡi trực thăng… Ngắm hoa”. Nhưng vui ghê gớm, rất hoà bình. Cả thầy lẫn trò không ai nhận ra được sự ngây ngô, khờ khạo trong hành động của mình, mà coi đó như là một “chiến tích” của trí tuệ thuộc vào loại thông minh ?!!
Rồi cũng có một lần, thầy tức giận hét to như “Trương Phi” chỉ vì chút nghịch ngợm đi quá đà của bọn học trò thơ dại. Khiến học trò rơm rớm nước mắt thất vọng. Trong khi đó, thầy bất ngờ dịu đi như một giọt nắng cuối thu để đặt một câu hỏi đơn giản “Ký kết hiệp ước hòa bình”.
– Ôi, sao bỗng dưng các em ngoan quá vậy ?
Vâng, thầy T. Đúng vậy – người không biết tức giận lâu, người rất dễ quên giận, dễ tham gia vào cuộc chơi với những người không biết gian trá. Thầy giống như một chiếc lá, tình cờ rơi xuống mặt nước hồ đang lắc động của tuổi học trò, đóng góp thêm một con sóng nhỏ trong sự tương tác, sau đó bay đi theo gió… Thầy dạy chưa giỏi. Học trò biết vậy, nhưng học trò không phê phán, mà tự nhiên chấp nhận như một kỷ niệm, xếp bên cạnh những kỷ niệm phải có trong tuổi thơ ngây thơ. Bởi thầy T. Rất nhiệt tình (dù thầy càng nhiệt tình giảng dạy, học trò càng… Nhiệt tình ngơ ngác!). Bởi đối với thầy T., Tất cả những gương mặt trong sáng ngồi bên hàng ghế gỗ dưới đó, đều được thầy xếp vào cùng một nhóm học trò đơn giản. Chúng giống như một cộng đồng được tạo ra từ những cá nhân khác biệt mà thầy đang có nhu cầu khám phá và ghi nhớ. Nhu cầu hòa nhập để tự do yêu thương, bỏ qua những điều mà xã hội gọi là danh vị, tài sản của các bậc phụ huynh bên ngoài…
Nếu ai nói về học sinh lớp 9P1 ngày đó – Hãy chọn ra một nhân vật đặc biệt nhất trong trường. Cô bé xưa kia tin rằng, toàn bộ lớp sẽ đồng lòng bầu cho thầy – Thầy T.
Ai nói học sinh ngày xưa khác với ngày nay? Không đúng vậy đâu, khá tương tự nhau đấy (nếu nhìn theo một khía cạnh muốn nhìn!). Họ cũng thích thu thập kỷ niệm, hình thành từ những mảnh pha lê rơi rớt (mặc dù không hoàn hảo) trong suốt thời gian còn sống… “Cái thứ ba … Danh vọng”!
3. Những câu chuyện hay về giáo viên
Người Thầy đặc biệt.
10 tuổi, lần đầu tiên chúng tôi được học tiếng Anh, nhưng không phải học ở trường mà phải đạp xe hơn 3km sang nhà thầy giáo ở làng bên để học. Trong căn nhà cấp 4 nhỏ bên bờ đê lộng gió, một thầy giáo và 4 học trò ríu rít với những bài học tiếng anh đầy cảm xúc. Mỗi buổi học thêm tiếng Anh khi đó chỉ có 500 đồng, cách đây 12 năm về trước. Khi đó bốn đứa chúng tôi chỉ biết học, không quan tâm 500 đồng là đắt hay rẻ cho một buổi học tiếng Anh đầy cảm xúc. Thầy là một người thầy đặc biệt cùng lớp học đặc biệt và một căn nhà cũng đặc biệt. Ngôi nhà chỉ có một gian thấp bé được xây hoàn toàn bằng xi măng. Đến những cái bàn và giường ngủ cũng được làm từ xi măng. Từ xa, ngôi nhà trông như một chuồng chim bồ câu bám trên bờ đập. Thầy viết trên một tấm bảng đen nhỏ treo trên tường, trò ngồi bàn xếp, khoanh chân trên tấm phản xây bằng xi măng. Những câu xin chào, tạm biệt… Thầy vừa dạy viết vừa dạy đọc. Thầy đứng xoay ngang khuôn mặt, miệng mở rộng, lưỡi chuyển động thật chậm để chúng tôi tập đọc theo cho đúng.
Tôi vẫn nhớ câu chuyện thầy kể về một đất nước Nga xa xôi, nơi mà thầy đã từng theo học, nơi có một cô gái thầy đã yêu và đã rời xa. Thầy kể cho chúng tôi nghe về một thời thanh xuân đầy ước mơ ở đất tuyết… Trong câu chuyện đó có điều gì đó đã vỡ tan, đã tách rời và giờ đây thầy ở đây, trước mặt chúng tôi… Thầy sống khá lạ và hơi khác thường trong mắt những người trong làng. Góc mắt của thầy có nhiều nếp nhăn hay nhìn về nơi nào đó xa xăm. Thầy có một nụ cười rất đặc biệt, trước mặt chúng tôi thì rất ấm áp, nhưng khi quay đi thì ngay lập tức trở thành một nụ cười khó hiểu khiến tôi cảm thấy thích thú và chỉ muốn nhìn thầy cười.
Giống như nhiều người nông dân khác, thầy cũng trồng lúa, đặt hàng tôm (vòng tôm) để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Hồ nuôi thoải thoải thầy đặt bao nhiêu là hàng. Tép được thu hoạch, thầy vừa ăn, vừa bán, con nào lớn hơn thầy đặt vào cái hồ làm bằng xi măng để nuôi cho to. Mỗi ngày tới học, chúng tôi thường vào hồ tôm của thầy chơi, té nước khiến cho những con tôm nhảy lên tung tăng. Lúc đó thầy ngay lập tức la mắng chúng tôi. Nhưng cách la mắng của thầy trông rất dễ thương nên không làm chúng tôi sợ và như vậy ngày nào trò nghịch ngợm đó cũng được lặp lại.
Thầy nói, khi chúng tôi đến học, thầy cảm thấy rất vui. Thầy nhiệt tình nói với chúng tôi một ngôn ngữ ngoại quốc mà thầy từng say mê. Với chúng tôi, thầy bận rộn hơn vì phải lo ngăn chặn những trò tinh nghịch, lo cho chúng tôi học tốt nhất có thể. Khi không còn học thầy nữa, tôi vẫn thường đạp xe qua nhà thầy, vẫn nhìn thấy tạo hình cao gầy ấy, đặt những con tép dọc theo bờ đập, bước đi nhẹ nhàng. Hai ba lần tôi đi qua, vẫn yên tâm khi cảm nhận được hình dáng nhẹ nhàng ấy đi dọc bờ biển đầy sóng. Rồi kí ức cũng như những con sóng, va chạm như thế nào mà tôi không nhớ từ lúc nào, tôi không còn thấy hình dáng của người thầy ấy nữa. Hôm nay, giống như nhiều học trò khác của thầy, tôi lại ngồi kể về những kỷ niệm xa xưa ấy. Tôi nhớ hình ảnh thầy khi thả những con tép nhỏ hơn vào trong cái hồ xi măng và mong chúng lớn lên, khi đó thầy trông giống như cô Tấm đang nuôi con cá bống để chờ phép màu. Tôi luôn mong thầy đã rời khỏi căn nhà ấy, ngôi làng ấy, đi đến vùng đất riêng của thầy. Nơi có nhiều giấc mơ hơn, có thể phép màu sẽ cho thầy gặp lại người con gái thầy đã yêu. Tôi luôn mong điều đó vì tôi biết gương mặt ấy, nụ cười ấy, dường như không thuộc về đây, không nên ở lại đây.
4. Những câu chuyện về người thầy
Ông giáo và tách cafe.
Một nhóm sinh viên bây giờ đã thành công trong công việc cùng nhau trở về thăm thầy giáo cũ. Cuộc trò chuyện nhanh chóng đã chuyển sang những vấn đề về cuộc sống và công việc….
Muốn mời những học sinh cũ uống cà phê, thầy giáo vào nhà bếp và quay lại với rất nhiều cà phê đựng trong các cốc khác nhau: cốc bằng gốm, cốc bằng nhựa, cốc bằng thủy tinh, cốc bằng pha lê, một số trông rất đơn giản, số khác lại có vẻ đắt tiền, vài cái được chế tác rất tinh xảo….
Khi tất cả mọi người đã cầm ly cà phê trong tay, ông giáo nhẹ nhàng nói: “Không biết các em có chú ý không, nhưng những chiếc ly trông đẹp, đắt tiền luôn được chọn trước, để lại những cái trông đơn giản và rẻ tiền.
Mặc dù rất đơn giản và dễ hiểu khi mọi người muốn tìm hiểu điều tốt nhất cho bản thân, nhưng đó cũng là nguồn gốc, nguyên nhân của mọi vấn đề căng thẳng của mọi người.
Một sự thật chắc chắn là cái ly không phải là yếu tố quyết định chất lượng của cà phê trong đó. Trong một số trường hợp, nó chỉ đơn giản là một vỏ đắt tiền hơn và trong một số trường hợp khác thậm chí che giấu đi những gì nó đang chứa đựng.
Điều mà các trò thực sự muốn là cà phê thay vì cốc, nhưng các trò vẫn chọn cốc tốt nhất. Sau đó, các trò chú ý đến những cốc khác.
Tương tự như vậy, cuộc sống của chúng ta giống như cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội là những đồ vật. Chúng chỉ làm cho cuộc sống trở nên đẹp hơn. Và loại đồ vật mà ta có không làm thay đổi cuộc sống mà ta đang sống…”.
Thỉnh thoảng, chúng ta chỉ quan tâm đến cốc mà quên thưởng thức ly cà phê tuyệt vời mà thiên nhiên đã ban cho chúng ta. Người hạnh phúc nhất không phải là người sở hữu những điều tốt nhất mà là người biết biến những điều hiện tại thành những điều tốt nhất.
Truyện ngắn cảm động về tình thầy trò: Thưa thầy! Em đã thuộc.
Qua thời gian trôi qua, có những thứ bị lãng quên, có những thứ thay đổi…. Tôi và các bạn phòng G401 khóa 1999 – 2002 hiện đã là giáo viên…Thầy tôi đã xa rời chúng tôi…Dù thời gian có thể làm quên đi nhiều thứ nhưng những điều thầy dạy, tôi vẫn ấp ủ trong lòng…Ngày xưa, phòng G401 là tổng hợp các lớp: Tiểu học, Cao đẳng Ngữ văn, Lịch sử, Sinh học… Chúng tôi, mỗi người một tiếng quê, rất vui vẻ trong tuổi sinh viên không lo nghĩ. Trong một học kỳ, cả phòng đều bị mất cắp, những thứ rất nhỏ nhặt. Mua chai dầu gội về, buổi sáng lấy ra gội, đổ ra chỉ thấy nước, chai kem đánh răng cũng bị trĩu cạn, bỏ một trăm ngàn trong túi thì mất 20 ngàn, mất một chiếc áo lót…Cả phòng, ai cũng là bạn bè, suốt ngày nói cười, không biết ai còn nhớ đến bây giờ?….
Năm đó, trường tổ chức trại, Hà đảm nhiệm vai trò thủ quỹ. Tối cô lấy ra tính toán số tiền, vui vẻ bàn tính từng món này đến món kia. Sáng hôm sau, cả một đống tiền bay mất không cánh. Hà vô cùng đau khổ khóc than thảm thiết. Bảo vệ nội trú và giáo viên đến, tất cả đều giảng giải, yêu cầu ai đã lấy tiền phải im lặng đưa trả ở phòng trực nội trú hoặc gửi cho giáo viên, không ai sẽ biết chuyện này, thời hạn là hết buổi chiều. Chờ đợi mãi, không có kết quả gì, có yêu cầu kiểm tra phòng, tất cả đều đồng ý, mỗi người lấy cặp đồ của mình ra và chờ kiểm tra, cả phòng đều như vậy, không có ai là thủ phạm. Đúng lúc đó, thầy Vân bước vào và nói:
Không cần kiểm tra gì cả, có một bạn trong lớp phát hiện Hà đã để quên một xấp tiền trên bàn. Họ thường xuyên lấy ra và kiểm tra để tránh mất, hãy cẩn thận khi giữ tiền nhé!
Cả phòng thở nhẹ nhõm. Tôi bỗng nghĩ, tại sao Hà học lớp Sinh, thầy dạy Sử lại nói thấy xếp tiền bỏ quên trên bàn ?…Ôi! Không tra cứu nữa, vì nếu sự việc bại lộ, chắc ai đó đã làm điều đó cũng sẽ nghỉ học vì xấu hổ.
Là một thạc sĩ xuất thân từ nông trường, tri thức của thầy mang mùi hương của ruộng đồng, mồ hôi của ba mẹ, quê hương. Thầy thường nói như vậy để giữ nét chân chất, giản dị của một “tri thức nông dân”. Bộ quần áo đơn giản nhưng gọn gàng sạch sẽ, một phong cách thân thiện, mộc mạc… Có một lần tôi tỏ ra tự cao, ngồi trong lớp và nói nhiều. Thầy không nói một lời, một tay cầm cốc đặt lên đầu và một tay đặt lên môi. Cái cốc trên đầu đó làm tôi nhớ mãi…
Cuối học kì I, mấy bạn đi nhận học phần về bảo: ” Thấy tên cậu cũng có, học phần loại giỏi, nhanh lên nhận đi!…”. Tôi lắc đầu bảo với chúng bạn rằng, mình dư điểm giỏi nhưng khống chế vì môn Đại cương tâm lý học chỉ có 4 điểm. Thi lại thì làm sao có học phần?… Mấy bạn kêu cứ đi nhận đại, trường cho mình mới nhận chứ bộ, mình có sai đâu mà sợ!… Là một cô sinh viên nghèo, mỗi tuần mẹ cho đúng 20 mươi ngàn đi học, chưa bữa nào dám ăn đĩa cơm 2000, hỏi làm sao không ham khi 180 ngàn của tháng học phần đầu tiên đang chờ mình. Tôi liều mạng đi nhận, tay run run khi nhận được một quý học phần. Mùa đông năm đó, tôi có chiếc áo ấm mới, một bộ áo dài mới chứ không phải rầu rĩ khi mặc bộ áo dài mà mẹ xin lại từ một cô giáo trong xóm.
Hai tuần sau, tôi bị phòng giáo viên gọi lên. Lần đó tôi đã rơi nước mắt vì cô giáo la : ” Em là cô sinh viên Sư phạm không trung thực!. Tại sao biết quy định xếp loại học lực rồi mà vẫn cố tình vi phạm?”. Tôi chỉ ngồi cúi gằm mặt xuống đất và khóc, tôi khóc không phải vì tức giận, vì bị oan mà khóc vì xấu hổ, vì nghèo. Chỉ vì nghèo tôi mới thèm tiền…Nói như vậy là bày tỏ, không được đổ lỗi cho cái nghèo đúng không thầy?… ” Đói để sạch rách để thơm”!, Thầy luôn nhắc chúng em như vậy…Thấy tôi ngồi khóc sướt mướt, lo lắng vì nghĩ, tiền đâu để trả lại trường đây, nỗi lo đó làm tôi như muốn ngất. Thầy lại ngồi bên cạnh, rất nhẹ nhàng bảo: ”Em sai, nhà trường cũng sai. Thôi thì, thầy mong rằng, đây là bài học mà em cần phải ghi nhớ. Chỉ nên hưởng những gì mà mình xứng đáng nhận em nhé!…Thầy sẽ giúp em trả lại số tiền này cho trường!”. Tôi lắc đầu ngồi khóc, thầy nói thầy cho mượn, sau này đi làm có tiền trả thầy sau cũng được!….
Buổi học vào ngày hôm sau, thầy kết thúc bằng một bài học đạo đức rất đặc biệt. Thầy kể câu chuyện về loài hươu. Hươu mẹ đứng sinh con, đứa con phải rơi từ trên cao và nằm đơ dưới đất. Hươu mẹ đá vào con, chú hươu con lòm còm đứng dậy, sau khi hươu con đã đứng được rồi, hươu mẹ lại hất để hươu con ngã xuống, lại phải cố gắng đứng lên lần nữa. Thầy nói, khó khăn sẽ làm ta trưởng thành, có ai đó từng nói: ” Cuộc sống như biển cả, ai không bơi người đó sẽ chìm”, vậy nên, chỉ có khi, chúng ta vượt qua khó khăn, khi đó chúng ta mới thành công. Các em hãy ghi ra sổ và học thuộc câu danh ngôn này của Jim John: ” Thành công – đó không chỉ là những gì ta có, mà còn ở chỗ ta trở thành người như thế nào”. Các em sẽ là người cầm bút, là những kĩ sư tâm hồn, các em là người chèo thuyền trên dòng tri thức và sẽ đưa những tâm hồn đến những con đường đầy hoa nắng. Hãy nhớ lời thầy, các em sẽ là những thầy cô giáo mẫu mực, các em nhé!…Và chỉ khi, các em ”thiết kế” nên những tâm hồn đẹp thì khi đó, các em sẽ là những người thành công. Thầy đã kết thúc buổi học cuối cùng bằng những lời yêu mến như vậy. Đó cũng là lần cuối cùng tôi nghe thầy giảng….
Ngày tôi trở thành một giáo viên, thật sửng sốt khi nghe tin rằng thầy đã vào giấc ngủ dài. Tôi rơi viên phấn khi nghe tin xấu, chỉ muốn bỏ lớp để đi tiễn thầy một đoạn nhưng lời thầy đã làm tôi tỉnh lại. Em sẽ là một học sinh không biết lắng nghe khi không hoàn thành nhiệm vụ của một người cô đúng không thầy? Vậy là tôi nuốt nước mắt, tiếp tục sống trong tiết học.
Xin vay mây qua gió, mang đến cho thầy những lời này: “Thầy ơi! Em thật lạc quan khi không nhớ đủ tên họ của thầy. Chưa bao giờ em ghé thăm thầy, lần đầu tiên em định ghé thăm thầy cũng là ngày thầy về cõi vĩnh cửu. Xin đọc tặng thầy hai câu thơ, dù không nhớ tác giả là ai, nhưng mỗi khi đọc là em lại nghĩ ngay đến thầy, người thầy đã giúp em trưởng thành”.
Dòng sông sâu con sào dài đo được.
Lòng người đưa đò ai dò được nông sâu”.
Thưa thầy! Em đã là một giáo viên thành công chưa khi đam mê nghề nghiệp, bước vào lớp là em xóa tan tất cả tâm trạng của cuộc sống hàng ngày để chỉ tập trung vào việc giảng dạy, làm thế nào để các em đến với bài học với sự hứng thú chứ không phải là đối phó. Em mời học sinh đến nhà, giảng dạy nhiệt tình, mong các em phát triển tốt hơn mà không lấy tiền của học sinh từ vùng khó. Em luôn nỗ lực, em sẽ trở thành một tấm gương để các em noi theo. Em đã là một học sinh ngoan, đúng không thầy?…”.
Ngồi viết những câu này, kỷ niệm về thầy lại hiện lên trong tôi. Thầy ơi! Cô học trò nghèo ngày xưa vẫn còn nợ thầy, tôi nợ thầy lời tri ân thành kính. Hôm nay, viết tặng thầy những câu chữ ý nghĩa, hy vọng, trên bầu trời xanh xa, thầy có thể đọc được những lời tri ân này của tôi. Tha lỗi cho tôi nhé thầy!
Trên đây là một số truyện ngắn xúc động về giáo viên VnDoc đã chia sẻ cùng bạn đọc, để bày tỏ lòng biết ơn đối với thầy cô nhân dịp 20-11, bạn có thể tham khảo thêm những lời chúc tốt và ý nghĩa dành cho thầy cô.