Table of Contents
Truyện ngắn 20-11 – Thầy cô, chỉ hai từ ngắn gọn nhưng lại trang nghiêm và luôn khơi dậy nhiều cảm xúc xúc động khi nhớ về cô thầy trong những năm tháng dẫn dắt ta trong những ngày còn ngồi trên ghế học. Nhân dịp ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11, TimDapAnxin gửi đến các bạn độc giả những câu chuyện ngắn hay về thầy cô để chúng ta luôn biết ơn những người đã cống hiến thời gian dạy dỗ ta trở thành những người.
”Ngày ngày cắp sách đến trường.
Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy!”.
Mỗi khi tháng 11 đến, đến ngày Nhà Giáo Việt Nam, tất cả kỷ niệm của thời học sinh lại tràn về. Nhớ những lời dạy dỗ, những cái vỗ vai, hay cả những lời nhắc nhở nghiêm khắc của thầy cô khi học sinh mắc phải sai lầm. Người thầy nỗ lực, tận tâm chỉ dạy bạn không chỉ là kiến thức mà còn là tình thương ấm áp năm đó cứ thế theo dòng ký ức hiện rõ về. Trong suốt quá trình dạy và học của thầy cô và những năm tháng học tập của cô cậu học sinh, không thể thiếu những kỷ niệm đáng nhớ. Hãy cùng nhớ lại những tháng năm tươi đẹp đó cùng với những câu chuyện ngắn của TimDapAndưới đây.
1. Truyện ngắn về thầy cô: Người thầy và những tờ tiền cũ
900.000 đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.
Cuối cùng nó cũng được nhận vào đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo điều quan trọng đó không phải là cha hay mẹ nó mà là giáo viên yêu quý của nó…
Nhà cậu ấy nghèo, lại có nhiều anh em, quê cậu ấy cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám suy nghĩ về việc đưa con vào đại học. Bố mẹ cậu ấy cũng vậy, một phần vì quá nghèo, một phần là vì lo lắng về điều kiện của con mình “làm sao mà cạnh tranh với người khác”!… Thầy là người duy nhất ủng hộ cậu ấy, cho cậu ấy niềm tin rằng “cậu ấy có thể”.
Vui sướng không kéo dài được lâu, nhiều lo lắng bao phủ nó… Trong năm năm, hàng trăm suy nghĩ về tiền như đàn ong vo ve trong đầu nó.
Sau đó thầy đến mang cho nó một bộ sách, vở mà nó đoán là những bài học “đạo đức” của thầy, đưa vào tay nó một bao nhỏ mà thầy bảo là “bí quyết” và chỉ dặn rằng chỉ khi nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh báo” thừa. Bao “bí quyết” mà khi nhận từ tay thầy nó đã nghi ngờ là một bút tiền 10.000đ được bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu nhiều đã rách nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000đồng, nó cứ mê mải những đồng 10.000 đã cũ mà ao ước một góc không có ai để khóc.
Đã hai năm kể từ ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn ghé thăm nó, đưa những đồng 10.000 kiên nhẫn vào tay nó rồi lại vội vã quay trở lại. Sau đó, thầy được chuyển công tác. Trong suốt hai năm, đôi khi nó vẫn nhận được những đồng 10.000 từ thầy (kỳ lạ là luôn đúng vào những lúc nó nghĩ rằng mình đang rơi vào tình huống khó khăn nhất!)… Nhưng cho đến bây giờ, nó chưa từng một lần quay lại thăm thầy.
Buổi trưa, sau khi đi học về, mẹ gọi điện cho tôi và nói: “Thầy H. Đã qua đời!”. Tôi chỉ có thể lắp bắp hỏi: “Tại sao thầy đã qua đời?”, Sau đó tôi sụp xuống khi nghe mẹ nghẹn ngào ở phía bên kia dây điện: “Thầy đã mắc bệnh từ lâu mà không ai biết. Khi đưa thầy vào bệnh viện, bác sĩ mới phát hiện thầy đã bị suy giảm chức năng của cơ quan nội tạng và hệ thống quan trọng, chưa kịp ai đến thăm thì thầy đã…”.
Nó bỏ hết mọi sự lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa nóng bức với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy tốt bụng đến bên nó, đặt vào lòng nó những tờ 10.000 đồng lấp lánh… Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã rất già, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều lắm… Nó bất ngờ tỉnh lại, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó vang lên vui mừng:.
”Thầy ơi… Sao không đợi con về…!?”.
Vì nó chắc chắn: nếu thay đổi những tờ tiền 10.000 đó thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó có thể quay trở lại.
20/11.
” Thầy ơi…Sao không đợi con về…! ? ”.
2. Truyện ngắn về thầy cô: Lời thầy dạy thuở ấy…
Thầy giảng rằng lòng không biết tha là một lòng đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là vô tri mà thôi.
Gửi những người chèo đò mải miết giữa sông xưa.
Gửi thầy con, người mải miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược…
Con vẫn nhớ rõ hình bóng thầy trên bục giảng vào thời điểm đó. Tóc đã pha một chút sương, chiếc cặp sách cũ, nụ cười đánh dấu những vết chân chim đã trải qua thời gian theo chúng con trong những năm tháng cuối cùng của thời học sinh trưởng thành mà không có trí tuệ… Bụi phấn rơi theo từng dòng chữ thầy viết, rơi vào tâm hồn non nớt của chúng con, những bài học về cuộc sống.
Lúc đó, chúng tôi không biết rằng để trở thành người phải có một ước mơ, dù đó là một ước mơ đơn giản, nhỏ bé hay lớn lao. Bảng đen, từng tờ giấy trắng, những lời giảng dạy của Thầy chính là con đường dẫn chúng tôi đến những ước mơ đầu tiên đó!
Thời thơ ấu, chúng tôi không biết rằng cuộc sống chỉ có những nàng tiên và ông bà tạo hóa, rằng Lý Thông, bà già ác, hoặc quỷ dữ chỉ tồn tại trong truyện thôi… Cuộc sống này vẫn là một bài toán khó khăn, và chỉ khi trải qua hết quãng đường dài chúng ta mới nhận ra không có giải pháp nào tốt hơn từ “trải nghiệm”.
Thầy giảng rằng khi bước vào cuộc sống, chúng ta cần có một cách nhìn lạc quan và một trái tim biết yêu thương, để đối xử tốt với những người chân thành và tránh xa những âm mưu, hiểm độc của những kẻ xấu xa.
Thưở ấy, chúng con nào biết “tha thứ” là một động từ đẹp nhất chỉ sau “yêu”. Thầy dạy chúng con đừng quay lưng với những người đã nhận lỗi, đừng mang ngõ cụt đến cho những người đã biết mình sai, đừng nhẫn tâm với những người đã biết quay lại… Thầy giảng rằng lòng không biết tha là một lòng đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là vô tri mà thôi.
Lúc đó, chúng tôi không biết bạn ấy bị bẩn đất vì giúp ba cày ruộng thêm, không biết bạn ấy thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp hôm qua vì trông em khi mẹ ốm, không biết bạn bên cạnh tôi thường xuyên nghỉ học vì người thân bệnh nặng…
Chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ trong sáng nhìn cuộc sống bằng một cách nhìn ngây thơ, mà không biết rằng phía sau nó có thể là một câu chuyện dài.
Thầy dạy chúng con hãy lắng nghe và quan tâm đến những người xung quanh, hãy trân trọng những điều dường như rất bình thường nhưng vô cùng quý giá. Vì có một ngày, tình yêu cũng có thể trở nên quá muộn… Khi sự vội vã và vô tâm đã tạo ra khoảng cách giữa con người.
Thời thơ ấu, chúng ta không ai biết rằng cuộc sống luôn là một chuỗi sự kiện thay đổi. Những sự bất ngờ, những thay đổi, những khó khăn luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ ước rằng cuộc sống là một đường thẳng… Nếu cuộc sống của chúng ta không có những thay đổi, rõ ràng nó đã không có ý nghĩa nhiều.
Thầy vẫn dạy chúng em phải biết tự tin đối mặt với thất bại, đừng bỏ cuộc khi còn đầy thách thức trước mắt… Hơn một nửa cuộc sống của em đã trôi qua theo lời dạy của thầy, em đã trưởng thành một chút rồi, thầy ơi…
Dẫu đông dài, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông…
Những người chèo đò vẫn mải miết qua sông đưa khách…
Dẫu gió lạnh, đèn khuya, lưng áo mỏng…
Thầy tôi trăng hắt những đêm kia, vẫn mải miết chèo đời…
Con vẫn nhớ lời thầy dạy năm xưa.
3. Truyện ngắn về thầy cô: Bài học làm người từ cô giáo dạy Sử
Sau ba năm tôi mới có cơ hội quay trở lại trường xưa. Mọi thứ không thay đổi nhiều, khuôn viên trường vẫn xanh tươi bởi những cây cối, và những chiếc ghế đá vẫn đậu ở đó, yên lặng và kiên nhẫn. Âm thanh của giáo viên dạy học đều đều trên lớp và ánh mắt trong trẻo của học sinh khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm của thời học sinh. Tiếng chuông đã vang lên, giờ ra chơi đến.
Tôi nhớ lại hình ảnh của cô từ trong lớp, vẫn hình dáng ngày xưa khi truyền đạt kiến thức cho chúng tôi. Cô vẫn nhiệt tình đến lớp, vẫn điều hành những ước mơ của những học sinh nhỏ chúng tôi đến đích hạnh phúc. Giọng cô nhẹ nhàng giải thích cho học sinh chúng tôi về các sự kiện lịch sử đáng nhớ, những chiến thắng nổi bật của quân đội ta khắp các chiến trường. Đôi khi cô ngừng giảng và nhìn đám học trò đang tưởng tượng. Chính cô cũng không thể nhận ra rằng những thế hệ học trò đó vẫn mãi nhớ công lao của cô từ ngày xưa.
Cô trở lại trường tôi từ khi trường chỉ có mái lá đơn giản. Ngày mưa hay ngày nắng, cô vẫn đi xe Thống Nhất đã cũ đến lớp. Có những lần khi trời mưa bão rất lớn, cô vẫn cố gắng đạp hơn mười cây số để đến lớp vì lo lắng học sinh phải chờ đợi. Đôi khi nước lụt ngập lên bánh xe, cô vẫn tiếp tục bước đi và khi đến lớp, cả thầy cô và học sinh đều ướt sũng.
Phòng học hư hỏng không thể học. Khi thời tiết xấu như vậy, cô lại nhớ về vùng quê Bình Lục, nơi mọi người vẫn “đi xe trâu đến họp huyện” cô cảm thấy đau lòng. Cô thường kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về quê hương và gia đình cô. Quê hương tươi đẹp, ngập tràn nghị lực phi thường suốt cả năm.
Giờ này khi tất cả đã được thay đổi, cô vẫn hàng ngày đến trường. Là một giáo viên giảng dạy lịch sử nên tính cô rất nghiêm túc. Cô luôn dạy chúng tôi phải biết tự cố gắng vươn lên. Cô thường nói, lịch sử là nguồn gốc của một quốc gia, khi chúng ta hiểu về lịch sử cũng hiểu về những truyền thống quý báu của tổ tiên, biết mà học hỏi, biết mà phát huy những truyền thống quý báu đó. Theo lời dạy đó, mỗi thế hệ học sinh chúng tôi đều cố gắng trở thành một học sinh tốt trong mắt cô.
Đã 27 năm trôi qua với bao thế hệ học sinh đến và đi khỏi ngôi trường này, nhưng hình bóng cô giáo mỗi ngày đứng lớp vẫn như vậy. Những học sinh đầu tiên của cô giờ đã đầu bạc rồi nhưng không thể quên được những lời dạy, những kiến thức mà cô đã truyền đạt. Cô luôn dạy cách hiểu và ghi nhớ một sự kiện lịch sử lâu nhất. “Chỉ khi các em hiểu rõ nguyên nhân tại sao và giải thích được những sự kiện, những mối quan hệ đó thì các em mới có thể làm tốt một bài lịch sử”.
Tôi vẫn nhớ kỷ niệm về cô giáo khi còn là học sinh phổ thông. Với tư cách là một học sinh chuyên văn, tôi đã say mê những môn xã hội, đặc biệt là việc tìm hiểu về lịch sử. Trong thời gian học ở trường trung học cơ sở, tôi đã nghe nhiều thông tin về cô giáo với cách dạy học thông minh, là một giáo viên xuất sắc của trường. Sau khi trở thành học trò của cô, tôi thật sự bị ấn tượng bởi sự ân cần và chu đáo trong cách giảng dạy.
Trong những giờ giảng, cô nhấn mạnh đến những sự kiện quan trọng nhất, có tính quyết định đến giai đoạn lịch sử đang nghiên cứu. Cô thường dặn chúng tôi: “muốn học được lịch sử thì cần phải hiểu rõ kiến thức, tóm tắt vấn đề rồi phân tích chi tiết. Như vậy sẽ nhớ lâu và không bỏ sót bất kỳ điểm nào khi làm bài kiểm tra.” Theo lời khuyên của cô, mỗi chúng tôi đều nhớ rất rõ những vấn đề lịch sử và không bỏ sót chút nào khi làm bài kiểm tra.
4. Truyện ngắn về thầy cô: Câu Chuyện Cảm động Về Nghề Giáo
Tôi là một sinh viên… Không học được. Tất cả giáo viên đã dạy tôi đều đánh giá như vậy với cha mẹ tôi. Chưa có trường nào chịu nhận tôi quá một tháng. Mẹ tôi khóc. Cha tôi thở dài: đứa này thì chắc là đã hết hy vọng rồi…
Chuyển sang trường mới. Qua xem học bạ, hiệu trưởng muốn đuổi tôi đi nhưng vì tôi có tiếng ngoại làm giám đốc cũ của công ty giáo dục, anh ấy phải chấp nhận. “Tôi sẽ sắp xếp em vào lớp của thầy Tiến”.
Giáo viên dạy một lớp học đặc biệt với các học sinh độc lập của trường. Ngày đầu tiên đến lớp, bố tôi đã đưa tôi đến “gặp trực tiếp giáo viên”. Tôi lén nhìn thấy “đối thủ” của mình. Giáo viên ốm đuối, đeo cặp kính đen nặng, hướng mắt lên nhìn mặt tôi “A, con trai, để xem giáo viên làm được gì cho con không, hãy xem đi”. Giáo viên sắp xếp cho tôi ngồi cùng với một cậu bé tóc đen mặt trắng. Cậu ta nhẹ nhàng đẩy vào vai tôi để tranh chỗ ngồi rộng hơn. Tôi chấp nhận, chưa bao giờ tôi đánh con gái. Giáo viên thắng tôi 1-0 rồi.
“Thầy biết vì sao em vẫn dùng mực làm hỏng áo bạn”, thầy nói với tôi khi Tú tiết lộ chuyện. Sao ông ấy lại biết nhỉ? Mình chưa nói gì cả. Trước đây, mỗi khi tôi làm hỏng áo của các bạn trong lớp bằng cách vẩy mực, các cô giáo thường hỏi tại sao, còn các thầy thì ngay lập tức áp dụng hình phạt. Mỗi lần đều phải bịa ra một câu chuyện mà tôi là nạn nhân. Tôi luôn tự do bịa chuyện mà không ai tin. Tôi cũng không quan tâm đến hình phạt là gì và ai có tin hay không. Nhưng hôm nay thầy nói là thầy biết. Ngạc nhiên hơn là thầy không phạt tôi gì cả. Thầy chỉ nhắc nhở tôi nhẹ nhàng: “Lần sau em hãy cẩn thận hơn”. Mấy ngày sau đó, tôi lại làm hỏng áo của 3 người khác bằng cách vẩy mực. Thầy vẫn biết và không phạt. Tôi cảm thấy chán ngấy với trò làm hỏng áo bằng cách vẩy mực này mà không có ấn tượng gì.
Thời điểm đó chúng tôi ai cũng mang kè kè tấm bảng và một vài mẩu phấn. Khi ra chơi, tôi thu gom tất cả phấn và ném vào nhóm các cô gái đang nhảy dây trước sân. Sau giờ học, tôi đẩy lũ bạn ngã dúi dụi và chạy ra khỏi cổng trước. Bất kỳ ai đi qua chỗ tôi đều bị tịch thu hết phấn thừa. Ngày hôm sau, thầy gọi tôi lên phòng họp. Thầy mở tủ ra và đặt hộp phấn lớn vào tay tôi mà không nói gì. Tôi cảm thấy xấu hổ nên quay mặt đi để tránh ánh nhìn của thầy. Tôi nhớ rằng mình đã tỏ ra lì mặt ra sao khi cô giáo cũ mắng tôi, và ngày hôm sau tôi càng lấy nhiều phấn hơn nữa. Nhưng khi cầm hộp phấn mà thầy đưa cho, tôi cảm thấy xấu hổ quá mức. Tôi ôm hộp phấn và trả lại thầy, nói nhỏ: “Lần sau em sẽ không làm như vậy nữa”. Thầy cười mỉm và nói: “Em rất ngoan!”.
Lần đầu tiên tôi được người trưởng thành khen ngợi. Tôi đã suy nghĩ suốt cả đêm. Kể từ bây giờ, tôi sẽ luôn luôn ngoan, để không ai chỉ trích tôi nữa.
Nhưng ngoan chưa chắc đã giỏi. Quả thật tôi đúng với trường hợp ấy. Tôi có thể chơi bi, chơi bắn băng cả ngày không chán. Nhưng mỗi khi ngồi vào bàn học là tôi chán ngay. Ba mẹ có đánh, có mắng thế nào cũng chịu. Môn toán còn đỡ, có gì liên quan đến văn chương là tôi không hiểu.
Sau một tháng học, tôi thấy thầy đạp xe qua nhà. Chiếc xe của thầy không biết trước đây sơn màu gì, bây giờ chỉ còn lớp màu gỉ sét xấu xí. Sau khi thầy vào nhà, cả ba mẹ tôi đều không có mặt. Nhìn qua căn nhà tình cảnh tồi tàn của tôi, thầy hẹn ngày mai quay lại. Tôi lo lắng cả một ngày, không biết mình đã làm sai điều gì. Hôm sau, thầy đến và thầy đứng ngoài sân “trò chuyện” với ba tôi.
Thầy nói cần một người đọc và ghi lại tài liệu giúp thầy. Bắt buộc phải là chữ trẻ. Thầy đang nghiên cứu cái gì đó. Ba mẹ tôi vui mừng vì không cần phải khản cổ quản tôi nửa ngày không đến trường. Tôi lúng túng mãi mới chịu đến nhà thầy. Thầy sống một mình. Ngoài giá sách ra cũng không có gì đáng quan tâm. Mỗi ngày một buổi, tôi còng lưng ghi lại những gì đọc được.
Thầy yêu cầu tôi viết một số dòng cảm nhận ngắn sau mỗi tác phẩm. Sau đó, tôi đọc to và thầy sẽ sửa lại những điều tôi nghĩ sai, bổ sung thêm một số ý kiến. Đôi khi, thầy bảo tôi ngừng viết, chuyển qua tính toán giúp thầy làm một số công việc. Tôi về nhà rèn luyện cách tính toán nhanh nhất để không mất mặt trước thầy. Dần dần, kiến thức “tự nhiên” đến với tôi mà không biết từ lúc nào. Lần đầu tiên tôi cầm tờ giấy khen của mình, mẹ tôi đã khóc, khóc to hơn cả khi tôi bị đuổi học. Còn ba tôi, ông chỉ gật đầu và cười.
Năm học đã trôi qua nhanh chóng. Tôi nghỉ hè vẫn không quên đọc và ghi chép một đống sách dày đặc mà thầy giáo giao trước khi nghỉ học. Ngày khai giảng, tôi tìm mãi vẫn không thấy thầy đâu. Linh cảm nói điều không hay, tôi bỏ cả buổi lễ chạy đến nhà thầy. Ngôi nhà trống không. Hàng xóm nghe chó sủa lao tới kiểm tra. “Cậu là Phong à?”. “Dạ”. “Thầy Tiến gửi cái này cho cậu. Thầy ấy bảo chuyển xuống Nam ở với con trai”. Tôi nhanh chóng mở ra, bức thư rất ngắn. “Thầy mong em cố gắng học thật tốt. Em luôn là học trò ngoan của thầy”.
Sau mười năm, tôi mới thấu hiểu tất cả những điều thầy muốn truyền đạt. Có những điều không tốt, nhưng chúng không thể được thay đổi bằng cách tức giận. Tình yêu và sự sáng tạo mới là những thứ giúp bạn thay đổi bản thân, thay đổi tất cả mọi người.
Cảm ơn thầy với phương pháp dạy đặc biệt đã giúp em trưởng thành. Cám ơn Thầy của em!
5. Truyện ngắn về thầy cô: Lời thầy dạy thưở ấy
“Gửi những người chèo đò đắm mình giữa dòng sông cổ xưa.”
Gửi thầy con, người mải miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược…Con còn nhớ rõ hình bóng thầy trên bục giảng năm ấy. Mái tóc pha hơi sương, chiếc cặp sách cũ, nụ cười hằn những vết chân chim đượm màu thời gian đã theo chúng con đi hết những năm tháng cuối của thuở học trò có lớn mà không có khôn…Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng thầy viết, rơi vào cả tâm hồn non nớt chúng con những bài học về cuộc đời. Lúc đó, chúng tôi không biết rằng để trở thành người phải có một ước mơ, dù đó là một ước mơ đơn giản, nhỏ bé hay lớn lao. Bảng đen, từng tờ giấy trắng, những lời giảng dạy của Thầy chính là con đường dẫn chúng tôi đến những ước mơ đầu tiên đó!
Thuở ấy, chúng con nào biết cuộc đời chỉ có những bà tiên và ông bụt, rằng Lý Thông, mụ gì ghẻ, hay quỷ dữ chỉ có trong truyện mà thôi… Cuộc đời này vẫn luôn là bài một bài toán khó, mà đi hết cả quãng đường dài chúng ta mới nhận ra chẳng có lời giải nào tốt hơn ngoài hai từ “trải nghiệm”. Thầy giảng rằng khi bước vào cuộc sống, chúng ta cần có một cách nhìn lạc quan và một trái tim biết yêu thương, để đối xử tốt với những người chân thành và tránh xa những âm mưu, hiểm độc của những kẻ xấu xa.
Thuở ấy, chúng con nào biết “tha thứ” là một động từ đẹp nhất chỉ sau “yêu”. Thầy dạy chúng con đừng quay lưng với những người đã nhận lỗi, đừng mang ngõ cụt đến cho những người đã biết mình sai, đừng nhẫn tâm với những người đã biết quay lại… Thầy giảng rằng lòng không biết tha là một lòng đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là vô tri mà thôi.
Thuở ấy, chúng con nào biết cậu bạn kia lấm lem bùn đất chỉ vì giúp ba cày thêm ruộng lúa, đâu biết cô bạn thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp kia tối qua thức khuya trông em cho mẹ ốm, đâu biết cậu bạn bên cạnh mình có người thân bệnh nặng nên bỏ học thường xuyên…Chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ trong sáng nhìn cuộc sống bằng một cách nhìn ngây thơ, mà không biết rằng phía sau nó có thể là một câu chuyện dài. Thầy dạy chúng con hãy biết để ý và chăm sóc đến những người xung quanh, hãy biết trân trọng những điều tưởng như rất bình thường nhưng vô cùng quý giá. Bởi có một ngày, yêu thương cũng có thể là quá muộn… khi mà hợt hời và vô tâm đã bỏ xa khoảng cách giữa những con người.
Thuở đó, chúng tôi không ai biết rằng cuộc sống luôn là những vòng xoáy. Những chướng ngại, những điểm quẹo, những thử thách luôn là một phần không thể thiếu. Đừng nghĩ rằng cuộc đời là một đường thẳng… Nếu cuộc đời chúng tôi không có những bước ngoặt, thì nó đã trở nên vô nghĩa rất nhiều. Thầy đã dạy chúng tôi phải đối mặt với thất bại, không được dừng lại khi còn nhiều khó khăn phía trước… Quá nửa cuộc đời chúng tôi đã sống theo lời dạy của thầy, chúng tôi đã trưởng thành một chút rồi, thầy ơi…
6. Truyện ngắn về thầy cô: Thư gửi thầy giáo
Kính gửi thầy thân mến! Cho đến thời điểm này, em mới dám viết thư cho thầy. Không phải vì em bận (em không còn bận gì nữa!), Không phải vì em lười, mà vì em cần thời gian để tìm ra lối đi của mình.
Như thầy đã biết, em rất khó khăn vượt qua kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, hay nói khác đi, là em gần như thất bại, gần như không đạt. Nhưng không sao, mà gần như không đạt không phải là thực sự không đạt, em vẫn may mắn vượt qua. Phải thú thực em hiểu điều ấy một phần rất lớn nhờ công của thầy đã tận tâm hướng dẫn một đứa kém như em. Ơn đấy em không bao giờ quên. Nhưng đến kỳ thi đại học thì em không đậu. Đấy là kết quả tất yếu, là sự thật không gì thay đổi sau những giờ chơi bi-da, những năm tháng chơi trò chơi điện tử và những đêm đi dạo. Thú thực với thầy, ngay trước khi thi em đã không tin là mình đậu và sau khi thi, niềm tin đó trở nên vững chắc như một thành trì.
Thầy ơi!
Như vậy là đúng một điều, một chàng trai mười bảy tuổi như tôi, buổi sáng thức dậy, sau khi rửa mặt, đánh răng không biết phải làm gì. Đi làm thì chưa có nghề, đi học thì chưa có chỗ còn đi chơi thì không phải lúc nào mẹ cũng cho tiền. Nếu xét theo quan điểm thông thường, tôi phải lo lắng. Và thầy yên tâm, tôi cũng rất lo vì dù tệ hại tới đâu, tôi cũng hiểu rằng con người phải có cách sống. Cách đó hoặc phải học, hoặc phải được truyền dạy hoặc phải tự mày mò ra.
Và thầy ơi, tuyệt hơn cả, hạnh phúc hơn cả khi em đã khám phá ra. Sau một tuần không làm gì, ngồi trước ti vi, em đã nhận ra mình có khả năng trở thành một người tốt, một chàng trai xuất sắc mà không cần đèn sách, không cần tu dưỡng gì cả. Đọc đến đây, chắc thầy sẽ hỏi ngay: em có ý định trở thành một người vi phạm pháp luật, một kẻ lừa đảo hay buôn lậu à? Không bao giờ, thưa thầy, vì có một điều thầy đã dạy em rất sâu sắc là dù có xảy ra chuyện gì, em vẫn phải là người đạo đức.
Cách thành công tốt đẹp rất đa dạng, thậm chí còn luôn luôn được khuyến khích. Nó chỉ đơn giản là tuân thủ các lời khuyên trong quảng cáo, thưa thầy. Sau khi xem quảng cáo mê hoặc một tuần liền, em đã hiểu rõ rằng từ khi sinh ra, để thông minh chỉ cần chọn đúng loại sữa, để khỏe mạnh chỉ cần chọn đúng loại tã lót và để có làn da hồng hào đáng yêu chỉ cần chọn đúng loại sữa tắm. Rồi khi lớn lên chút nữa, công việc của em là tìm ra đúng loại thuốc bổ hoặc loại bột làm gì. Nếu chọn đúng, em sẽ biết chơi bóng như Maradona hoặc ít nhất cũng giống Công Minh. Đôi khi mệt mỏi khi chơi bóng, em không nên nghỉ ngơi mà nên dùng nước tăng lực, còn khi bị chấn thương, không phải ý kiến của bác sĩ mà là loại keo dính nào. Nhưng tôi tin thầy cũng đồng ý rằng để phát triển, con người cần có cả cơ bắp và tác phong, thái độ. Thầy yên tâm, tôi cũng đã khám phá hết qua ti vi rồi.
Để thành công, tôi chỉ cần biết lựa chọn đúng hãng hàng không để đi. Muốn có tình yêu, được chia sẻ, tôi không cần học văn, học sử hoặc học bất cứ thứ gì, tôi chỉ cần chọn đúng loại sim điện thoại. Còn muốn tự tin, đơn giản thôi, tôi chỉ cần chọn đúng dầu gội đầu. Sau này khi thành lập gia đình, muốn cả gia đình hạnh phúc, tôi chỉ cần chọn đúng loại bột nêm hoặc loại xe hơi.
Ôi thầy ơi, nhờ tivi em phát hiện ra thành công thật là dễ dàng, em mới hiểu rằng một loại xà phòng tắm còn hấp dẫn hơn bằng giáo sư và một cách uống bia cũng tìm được bạn bè trên toàn thế giới. Vượt qua tất cả, để trở thành một con người tao nhã, mang tính nhân đạo, em chỉ cần tìm ra công nghệ điện thoại. Rồi sau đó, khi tuổi đã cao, sức đã yếu, em cũng không cần lo lắng vì có thuốc trị viêm ruột và thuốc bổ não.
Thầy ơi!
Đúng là biển học không giới hạn, và không phải ngẫu nhiên mà chúng ta đang sống trong thời đại thông tin. Truyền hình không chỉ giúp tôi lựa chọn, mà trong mọi trường hợp, đã được lựa chọn sẵn cho tôi. Vì vậy, tôi không bi quan, không thất vọng gì về tương lai của mình. Tôi muốn thông báo cho thầy đừng quá lo lắng. Tôi chúc thầy sức khỏe, nếu thầy vì tôi mà khó ngủ, mất ngủ hoặc đau đầu, thầy hãy sử dụng “Hoạt huyết dưỡng não” là sẽ khỏi ngay, thầy nhé.
Trên đây Tìm Đáp Án đã gửi đến bạn đọc một bài viết Truyện ngắn về thầy cô giáo nhân ngày 20-11. Hi vọng qua bài viết này bạn đọc sẽ có thêm nhiều tài liệu hữu ích nhé.